Chưa đến một phút, chiếc Maybach màu đen quen thuộc đã ngồi chễm chệ ở trước mặt Mộc Tâm.
Cô mở cửa ghế phụ ngồi lên, chiếc xe lập tức chạy đi.
Trên xe, bầu không khí im lặng lạ thường, xe chạy được hơn 15 phút, lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Mộc Tâm không nhịn được, nhẹ giọng, nói: "Anh lại làm sao nữa vậy?"
Lâm Đình Phong lúc này mới quay đầu qua nhìn cô, giọng điệu có chút ai oán, nói: "Sao em thà đợi xe buýt chứ không gọi cho anh?"
Mộc Tâm lúc này mới lộ ra vẻ đã hiểu, cô cười giải thích: "Em quen với việc tự mình đi lại rồi, với cả...!em cũng sợ làm phiền..."
Cô chưa nói dứt lời thì một nụ hôn như vũ bão đã tàn sát trên cánh môi hồng nhuận của cô, cùng lúc đó là tiếng còi hối thúc của những chiếc xe ở phía sau.
Cô đưa tay đẩy người anh ra, thở gấp nói: "Đừng quậy nữa!"
"Anh là đang phạt em dám từ chối đặc quyền bạn trai của anh!", vừa nói Lâm Đình Phong vừa đưa tay ấn vào một chiếc nút nào đó ở bảng điều khiển xe, chiếc xe đột ngột tự khởi động rồi láy đi.
Mộc Tâm mở to mắt nhìn ra bên ngoài: "Anh làm cái này từ bao giờ vậy?"
"Ngày hôm qua."
"Khi không anh làm cái này chi vậy?", ôi! Cái tên phá của này! Lỡ mà phá sản thì có cạp đất mà ăn.
Lâm Đình Phong cười xấu xa, hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Làm cái này để tiện cho việc anh phạt em."
Mộc Tâm dở khóc dở cười, cô đưa hai tay vòng qua cổ anh: "Anh như vậy...!chẳng khác nào khiến em càng phạm lỗi."
...
Sáng hôm sau, Mộc Tâm và Lâm Đình Phong vẫn cùng nhau đi làm như mọi ngày.
Sau khi dự án với Linky được đưa vào giai đoạn tiến hành thì chưa có dự án lớn nào tiếp theo.
Mộc Tâm phân chia và bàn giao một vài công việc cho mọi người.
Đến giờ nghĩ trưa, Mộc Tâm cầm túi xách định đi gặp Trịnh Sâm và Jolie để cùng họ tìm chổ ở.
Vừa đi ra cửa đã gặp Tiểu A, cậu ta thấy Mộc Tâm liền mỉm cười, nói: "Thư ký Mộc, boss kêu tôi nói với cô đến văn phòng anh ấy một chuyến ạ."
"Được, tôi đi qua đó ngay, cảm ơn cậu", Mộc Tâm nói rồi đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi gõ cửa, cô mở cửa đi vào trong, cửa vừa khép lại thì một vòng tay ấm áp đã quắn lấy eo cô.
Mộc Tâm bất lực đẩy con koala lớn chồng ngồng này ra, ấn người anh ngồi xuống sofa: "Lâm tổng, giờ đang ở công ty đó, anh giữ hình tượng chút đi."
Lâm Đình Phong bị cô đẩy ra thì có chút tủi thân, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ngước đôi mắt đen lấp lánh lên, nói: "Thư ký Mộc, em đi ăn trưa với anh đi."
"Chắc là không được rồi, em phải đi gặp Trịnh Sâm và Jolie bàn chuyện."
Lâm Đình Phong nghe vậy thì giở giọng bất mãn: "Thư ký Mộc, trước mặt chính thất là anh đây mà em lại đường đường chính chính nói muốn đi gặp người đàn ông khác?"
Mộc Tâm cười, đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên tóc anh: "Em hứa tối nay sẽ đi ăn cùng anh, được chưa?"
Anh đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, đưa gương mặt sát lại mặt cô, môi mỏng khẽ động: "Cũng được, nhưng em bồi thường cho anh một chút đi!"
Hai má Mộc Tâm hơi đỏ lên: "Anh muốn bồi thường cái gì?"
Giọng nói từ tính vang lên bên tai khiến đầu óc cô muốn quay cuồng: "Thơm một cái.", nói rồi anh ấn một nụ hôn lên môi cô, nuốt hết lớp son môi hương dâu tây vào bụng.
Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, dưỡng khí trong ngực ngày càng ít, Mộc Tâm vội đẩy anh ra, thở dốc: "Anh...!anh mau ngừng lại, nếu không...!tiêu đề bài báo ngày mai sẽ là có một cô gái trẻ chết ngạt vì hôn mất."
Lâm Đình Phong cong môi cười, đưa tay véo lọn tóc của cô ra sau mang tai: "Em không biết dùng mũi để thở sao? Con hồ ly ngốc này!"
Hai mang tai Mộc Tâm hơi đỏ lên, cô đứng bật dậy, vừa chỉnh lại tà váy vừa nói: "Em đi đây, nếu không sẽ trễ mất!"
Lâm Đình Phong hơi sa sầm mặt mài: "Em có biết bộ dạng của em bây giờ rất giống một trap girl không? Kéo váy lên là bỏ đi, không chịu trách nhiệm!"
Mộc Tâm nghe anh nói thì bật cười một tiếng, cô cúi người hôn nhẹ lên môi anh một cái để dổ dành rồi đi ra cửa: "Tối gặp lại nha bảo bối~, bye bye!"
...
Mộc Tâm đi taxi đến khách sạn đón Trịnh Sâm và Jolie, sau đó đi đến vài căn hộ cô đã liên hệ để xem nhà.
Đi hết ba bốn chỗ thì cả ba quyết định chọn hai căn hộ sát vách nhau ở chung cư