Công ty trang sức Sunset.
Mộc Tâm ngồi ở văn phòng, cô lấy điện thoại mở mess gửi tin nhắn cho Mạc thiếu gia của chúng ta: “Bạn Mạc thiếu thân mến, có đó không nào?”
Rất nhanh bên kia liền hiện lên dấu ba chấm chứng tỏ đang soạn tin, ‘ting’: “Tài khoản quý khách đang nhắn, hiện tại đang bận gặm nhấm nổi đau sau khi bị thằng bạn thân của mình bán nằm!”
Cô lắc đầu cười, giả vờ thả mồi: “Oh, vậy thì tiếc quá! Tôi còn định đồng ý dùng viên ngọc đó cho anh ấy...!haiz...!chắc là thôi vậy...”
Mạc Chí Thiên ngồi bật dậy, hớn hở nhắn lại: “Em dâu nhỏ à! Anh biết là em rất hào phóng mà!”
“Anh gửi mail nêu yêu cầu và điều cần lưu ý đi! Em check rồi gửi cho nhà thiết kế vẽ bản thảo.”
“Ố kề! Anh sẽ soạn rồi gửi em ngay!”
Sau khi tắt máy, Mộc Tâm mở văn kiện và báo cáo ra xem.
Dạo này công ty mở được vài cửa hàng, sự phản hồi của người tiêu dùng cũng rất khả quan, đã bắt đầu sinh lời, tuy không nhiều nhưng vẫn coi như một bước chuyển mình.
“Cốc! Cốc!”, Mộc Tâm không ngẫng đầu khỏi tập văn kiện, nhẹ nhàng nói: “Vào đi!”
Tiếng bước chân ‘lạch bạch’ thể hiện đối phương có hạ bàn* không cao.
Một giọng nói ngọt lịm đầy trong trẻo như tiếng đinh đang* kéo ánh mắt của cô nhìn lên: “Chị xinh đẹp, em đến chơi với chị này!”
(*Hạ bàn: ý nói chiều cao.)
(*Đinh đang: tiếng va chạm giữa hai viên ngọc.)
Mộc Tâm đặt bút xuống, đưa tay xoa đầu cậu bé: “Bé con, em đến đây với mẹ sao?”
Cậu bé chỉ cao hơn chiếc bàn của cô một cái đầu, nó nhón nhón chân ngắn, nói: “Mẹ bận nói chuyện với chú Sâm nên em đi vòng vòng chơi!”
Thấy nó nhón đến vất vả, cô đứng dậy, bế nó đặt lên chiếc ghế salon bằng da mềm, mở tủ lạnh mini lấy một hộp sữa milo đưa nó: “Bé con, uống cái này đi! Em ăn cơm chưa?”
“Dạ, cảm ơn chị, em ăn cơm rồi ạ!”, nó đưa hai tay cầm lấy hộp sữa, xé vỏ bọc, lấy ống hút giấy cấm vào, đầy hiểu chuyện, nói: “Chị xinh đẹp, chị bận việc thì cứ làm đi, em ngồi đây là được ạ!”
Mộc Tâm thấy bộ dáng trắng trắng tròn tròn của nó, không nhịn được vẹo cái má mềm mềm một cái: “Chị còn chút việc, em ngồi đây chơi đi nha!”, nói rồi, cô đi lại bàn làm việc, thấy bé con vừa nút sữa vừa nghịch nghịch điện thoại, bộ dáng ‘cư tê’ không tả nổi, cô thật muốn ăn cắp nó về nhà nuôi!
...
Trần Gia Thành đang đi khảo sát tại nhà xưởng ở ngoại thành, điện thoại trong túi run lên, anh dừng lại, lấy ra xem, môi mỏng khẽ cong lên rồi chợt mím lại: “Chú Thành ơi, mama và con đang đi làm này!”, bé con còn tri kỷ đính kèm thêm một tấm ảnh Bella đang hào hứng thảo luận với Trịnh Sâm về bản thiết kế, cô còn nghiêng người sát về phía cậu ta để xem cậu chỉnh sửa.
...
Trở lại văn phòng Mộc Tâm, cô thấy bé con đang cười khúc khích như làm việc gì đó rất khoái trá.
Cô lắc đầu cười, chắc đang nhắn tin phá ai rồi!
Xử lý xong văn kiện cuối cùng đã gần đến giờ tan tầm, Mộc Tâm ngã lưng ra ghế sau, đưa tay xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Lúc cô sắp ngủ quên thì điện thoại trên bàn vang lên, cô đưa tay ấn nút nhận mà không nhấc ống nghe lên.
Bên kia là giọng nói có phần gấp gáp và hơi khó xử của Bella: “Tiểu Tâm, không biết có thể nhờ cô giữ Tiểu Bảo hộ tôi một đêm không? Bảo mẫu nhà tôi có việc bận nên sáng mai dì ấy sẽ qua đón nó.”
Mộc Tâm nghe vậy thì quan tâm hỏi: “Được chứ, nhưng cô có việc gì sao? Có nghiêm trọng không?”
Bella vừa đi vào xe vừa nói: “Có một lô vải sợi vàng vừa vận chuyển đến tỉnh S thì bị chặn lại.
Họ đòi gặp người phụ trách, nên tôi phải đến đó ngay bây giờ.
Chắc không có gì nghiêm trọng.
Nhưng Tiểu Bảo chắc phải nhờ cô rồi! Trong nước, tôi không có nhiều người quen.”
Nhóc con nghe thấy giọng mẹ mình qua loa điện thoại thì dựng hai cái tai lên, tụt xuống ghế, lẹp bẹp đi lại, nhón chân, ghé người lên bàn: “Mẹ ơi, mẹ bận việc thì cứ làm đi, con ở nhà chị sẽ ngoan mà!”
Nghe thấy giọng thằng ranh con nhà mình, Bella nghiêm túc dặn dò: “Ở nhà chị Tâm phải nghe lời, không được phá phách hay chạy lung tung, biết chưa?”
“Dạ!”
Mộc Tâm vuốt cái đầu nấm của cậu bé, nói: “Được rồi, cô đi xử lý công việc đi.
Tiểu Bảo giao cho tôi là được.
Đi đường cẩn thận.”
“Cảm ơn cô Tiểu Tâm.
Bye!”
“Bye bye mẹ!”
Sau khi cúp máy, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, đây là lần đầu cô giữ trẻ nên có chút không biết làm gì.
Nhưng may là Tiểu Bảo rất hiểu chuyện lại thông minh, nó cười tươi bắt chuyện, đưa bậc thang cho cô: “Chị xinh đẹp, tối nay em ở nhà chị sao?”
Cô cười đáp: “Đương nhiên là nhà chị rồi! Giờ chị xong việc rồi, em muốn về nhà luôn hay đi đâu chơi?”
Nó nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Dạ về nhà đi ạ!”, nó mới về nước cùng mẹ nên cũng không biết đi đâu.
Mộc Tâm đứng dậy, một tay cầm túi xách, một tay nắm cái móng vuốt nhỏ của nhóc con, dẫn nó đi xuống lầu.
Khi lên xe, nó vừa nhìn bầu trời ngã sang ánh chiều tà vừa nghiêng đầu hỏi: “Chị ơi, tối nay chúng ta ăn gì ạ?”
Cô thấy đường về nhà rất gần, nếu đi nhà hàng sẽ phải đánh một vòng xa, liền đáp: “Chị em mình đi siêu thị nha? Tối nay chị nấu cho em ăn! Em thích ăn gì?”
Bé con nghe thấy có ăn liền sáng mắt, cười tươi roi rói: “Em muốn ăn sườn sốt bơ tỏi, còn lại chị nấu gì cũng được ạ!”
“Okay! Vậy siêu thị thẳng tiến nào! Gét gô!”, Mộc Tâm đạp chân ga chạy