Hai người vẫn duy trì không khí cứng ngắc này cho đến khi về nhà, Phúc Nhạc lên tiếng chào hỏi với Kanya, ôm lúa mì chuẩn bị ý tưởng biểu diễn.
Kanya nhìn ra Joe vẻ mặt ủ dột, thấy Phúc Nhạc vào phòng, vội vàng lấy khuỷu tay chọt chọt Joe: "Con làm Tiểu Nhạc tức giận à?"
Joe sờ sờ đầu, không biết nên trả lời ra sao.
Hắn cũng không rõ A Nhạc rốt cuộc có phải đang tức hay không, đáp ứng mình rồi hẳn phải là không giận, nhưng lại không giống như không giận...Rốt cộc là có chuyện gì xảy ra?
Joe đành phải đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho Kanya nghe, Kanya nghe đến đoạn Joe thẳng thắn bày tỏ với Phúc Nhạc, đầu tiên là cả kinh, sau đó nghe được Tiểu Nhạc đáp ứng rồi mới yên lòng, lại có chút nghi hoặc: "Tiểu Nh.
ạc thật sự đáp ứng rồi? Không phải là con nghĩ nhiều nghe lầm chứ? "
Joe không nói gì...!Làm sao có thể chứ? !
"Ừm...!Nói không chừng là bởi vì quá đột nhiên, cho nên có chút ngượng ngùng." Kanya phân tích, cho thằng con mình một ánh mắt xem thường, tại sao lại có thể đột nhiên liền mở miệng, quá trực tiếp, ngộ nhỡ dọa người ta chạy mất thì phải làm sao!
"...!..." Joe nhíu mày, hắn rõ ràng là ám chỉ A Nhạc nha, nói năm tới chúng ta sẽ cùng ở một chỗ, khi thú nhân quyết định cùng giống cái cử hành nghi thức không phải đều sẽ nói như thế sao?
"Ngốc a!" Kanya chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng giáo huấn: "Tiểu Nhạc không phải những giống cái khác, làm sao nghe hiểu được! Nói không chừng còn tưởng rằng con muốn đuổi nó đi ấy chứ!"
Không thể không nói, Kanya tâm tư tinh tế đã đoán trúng ý nghĩ của Phúc Nhạc không sai biệt lắm.
Joe bừng tỉnh đại ngộ, khó trách A Nhạc phản ứng kỳ quái như vậy! Không khỏi tự trách, mình quá sơ ý ! Có lẽ là bởi vì lúc ấy cũng có chút khẩn trương cho nên không có suy xét đến điều này.
"Joe, có thể giúp em một chút không?" Phúc Nhạc ôm lúa mì từ trong phòng đi ra, vẫy tay với Joe.
Joe lập tức thí điên thí điên đi qua: "Muốn làm gì, A Nhạc?"
"Có thể giúp em làm một thứ hay không?" Phúc Nhạc đem lúa mì để xuống chân tường, ngộ nhỡ buổi tối trời có mưa cũng không dính nước.
Joe gật đầu, A Nhạc yêu cầu gì cũng phải đáp ứng hết!
Phúc Nhạc quả nhiên hào phóng cho hắn một nụ cười tươi, không hề lạnh mặt nữa, Joe nhất thời thở phào một hơi, vừa rồi hắn còn đang lo lằm sao mới dỗ được A Nhạc đây.
Phúc Nhạc đưa cho hắn một bản thiết kế vẽ một cái cối xay đá, đương nhiên là vô cùng đơn sơ và không chuyên nghiệp.
"Cái này, có thể đem lúa mì xay thành bột." Phúc Nhạc khoa tay múa chân nói: "Lúa mì phải xay tách vỏ nghiền nát mới ăn được.
"
Phúc Nhạc khoa tay múa chân liền hướng Joe giải thích một chút cái gọi là cối xay đá, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Joe: "Có thể làm ra được không? "
Joe vẻ mặt nghiêm túc, nhìn hình suy tư một hồi, có chút khó xử: "Hẳn là có thể, chẳng qua có lẽ không tinh tế được như vậy." Tuy rằng thú nhân cóthể tùy ý mà cắt đá thành những hình dạng khác nhau nhưng yêu cầu quámức cẩn thận chỉ sợ cũng khiến người khó xử .
"Không có việc gì!" Phúc Nhạc vung tay hào khí nói: "Chỉ cần có thể dùng là được!"
Joe đành phải nói: "Anh thử coi sao..." Phúc Nhạc nhanh chóng gật đầu: "Em đem lúa mì đi phơi một nắng, chờ phơi khô là có thể xay bột!"
Cối xay lúa lừa kéo Phúc Nhạc không biết rõ là làm như thế nào, cối xay đá thì đã từng nhìn qua cấu tạo bên trong nên mới biết, cối xay lừa kéo mà làm được thì tốt nhất, mấy khối gỗ, một khối đá đã làm xong.
Joe cũng rất chờ mong, A Nhạc nói làm bột mì chín rồi sẽ không khó ăn, như vậy mùa đông các thú nhân cũng không cần phải liều mạng như vậy, rất nhiều thú nhân hằng năm bởi vậy mà chết đi, mùa đông đối với họ đều rất u ám.
Kanya thấy hai đứa đang nhỏ giọng bàn kế hoạch gì đó thì không khỏi tò mò, hình như từ sau khi Phúc Nhạc đến đây, vẫn hay mang về những thứ mọi người cho là vô dụng trên thực tế lại vô cùng có ích, khiến Kanya lúc nào cũng thấy tò mò, đối với mỗi thứ Phúc Nhạc cầm về đều duy trì nhiệt tình và quan tâm cao độ.
Phúc Nhạc thì thầm nói với Kanya một hồi, quả nhiên Kanya lập tức như bị tiêm máu gà kích động lên: "Khó ăn thì làm sao! Chỉ cần lấp đầy được cái bụng thì ai còn kén cá chọn canh!"
Phúc Nhạc đồng ý gật đầu, khi còn bé mặc dù ở nông thôn, nhưng là điều kiện sống cũng không tệ lắm, ít nhất trong nhà bà ngoại cũng không phải lo về vấn đề ăn uống, tuy vậy mọi người vẫn luôn quý trọng lương thực, Phúc Nhạc từ khi còn bé chưa bao giờ dám để mứa cơm canh, ăn bao nhiêu hết bấy nhiều, không biết no chưa nhưng không được để thừa, một khi lãng phí lương thực, bà ngoại sẽ rất giận, tuy bà tiếc cháu không đánh nhưng Phúc Nhạc lại không muốn làm bà buồn.
Mỗi lần không cẩn thận bỏ mứa cơm, bà ngoại đều kể câu chuyện "Lão điệu nha" (lão già cổ lỗ sĩ, không hợp thời, không hiểu lắm \=.\=), Phúc Nhạc tuổi còn nhỏ, cái hiểu cái không, giờ nghĩ lại, rất có cảm khái.
Đợi đến lúc đói chết rồi thì ai còn nghĩ đến chuyện không ăn chứ?
Kanya nghe được chuyện thì phản ứng mạnh hơn Joe, dù sao y đã lớn tuổi rồi, năm nào cũng tận mắt thấy không ít thú nhân bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đi săn giữa trời động rét lạnh rồi sau đó luôn có người không trở về...
Xác nhận mãi với Phúc Nhạc rằng thứ này có thể ăn rồi, Kanya hứng thú bừng bừng chạy đi tìm tộc trưởng.
Chuyện này phải nhanh chóng quyết định mới được!
Phúc Nhạc cũng không ngăn cản Kanya, chuyện này trên cơ bản đã là chắc chắn, chỉ cần mọi người không sợ phiền toái không sợ mệt, mỗi người chia nhau vài mẫu đất mà trồng trọt, tính diện tích đất của bộ lạc thì dư dả chán.
Về phần đất nơi này có thích hợp gieo trồng hay không Phúc Nhạc không lo, không thấy lúa mì trồng nơi đất hoang còn dài hơn đầu người hay sao...
Joe dưới sự chỉ đạo của Phúc Nhạc bắt đầu tìm tảng đá làm cối xay, Phúc Nhạc đứng một bên vây xem, xem tay chân bé tẹo của cậu thì biết không giúp được gì, nhìn một hồi nghe được tiếng gà kêu, Phúc Nhạc nhớ ra hôm nay mình tìm được sa sâm, nhanh chóng chạy vào phòng lấy ra.
Ngoại trừ sa sâm, còn có một ít phục linh, bạch thược nữa, chủng loại không ít, nhưng không nặng lắm.
Phúc Nhạc lúc còn ở phòng khám đã đem mấy thứ này dùng tảng đá nghiền nhỏ, dùng để châm cứu cho Hansen rồi cậu vẫn luôn vội chuyện lúa mì, thế nên giờ hai cánh tay đều vừa xót vừa đau, nghĩ thầm khi nào kêu Joe đến xử lí thuốc cho mình, nếu không dùng đá mài thuốc rất dễ đi tong cái mạng...
Đem mấy dược liệu này trộn lẫn vào lá cây Kanya hái về cho gà ăn, đưa vào trong chuồng, mấy còn lạc đát thú đói xanh cả mắt xông qua cúi đầu mổ liêntục.
Phúc Nhạc ngồi