Joe đi ra bờ sông xử lý con mồi, Phúc Nhạc ngồi xổm một bên nhìn, cúi đầu nhìn nước sông chảy hơi xiết, xanh ngắt trong veo.
Phúc Nhạc đang muốn vốc nước rửa mặt lại cảm thấy thấy hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn kỹ lại - đúng vậy, thật là có cá!
"Joe, chúng ta bắt cá đi!" Phúc Nhạc mừng như điên, vui sướng hài lòng nói.
"Hửm?" Joe giật mình, rất nhanh kịp phản ứng, chỉ chỉ mấy con cá lớn lượn lờ trong lòng sông: "Cái thứ này á? "
Phúc Nhạc gật đầu, hai mắt tỏa sáng: "Nấu canh cá!"
"A Nhạc, cái này, đâm đầu lưỡi đó." Joe không khỏi lo lắng: "Cả người đều là xương, sẽ đâm vào lưỡi." Cái thứ này không có tên, vì các thú nhân sẽ không bắt cá ăn, cắn xuống một miệng toàn xương, chưa nói không bõ dính răng, phỏng chừng ăn no thì mồm miệng cũng bị đâm nát mất.
"Không sao, em sẽ lọc xương !" Phúc Nhạc không thèm để ý chút nào, ánh mắt nóng cháy mà nhìn chằm chằm dòng sông: "Em nấu canh cho anh uống, bắt hai con đi."
Coi như là cải thiện thức ăn, nếm thử thôi.
Phúc Nhạc đã nói là biết làm, Joe tự nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn lo lắng A Nhạc không cẩn thận bị xương cá đâm trúng mà thôi.
Phúc Nhạc tiếp nhận con mồi Joe đã xử lí đại khái, bắt đầu lóc thịt, Joe đứng bên bờ sông cúi đầu nhìn chằm chằm mặt nước chuẩn bị bắt cá.
Phúc Nhạc vội nửa ngày, Joe còn chưa thành công, ánh sáng ở trong nước sẽ có chiết xạ, Joe không có kinh nghiệm, ngay từ đầu luôn thất thủ, sau mới chậm rãi biết bí quyết.
Cũng may cá nơi này không có tính cảnhgiác, lại chưa bị ai bắt qua, lúc nhận ra nguy hiểm thì tốc độ lủi cũng không mau, nếu không chỉ sợ Joe phải cùng đàn cá này vật lộn đến tối.
Phúc Nhạc vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng chật vật kia của Joe, con cá không biết chủng loại còn vẫy đuôi đập nước văng tung toé, khiến mặt và tóc Joe bọt nước ròng ròng.
Joe cũng có chút giận, sao có thể bị xấu mặt trước bạn lữ nhà mình thế được? Ngẩng đầu nhìn Phúc Nhạc một cái, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại như có như không ai oán.
Phúc Nhạc nhanh chóng cúi đầu nhẫn cười, lòng tự trọng của thú nhân không phải lớn bình thường!
Cuối cùng trước khi Phúc Nhạc chuẩn bị nấu cơm, Joe bắt được một con cá lớn.
"Ồ! Con cá chép to quá!" Phúc Nhạc trố mắt nhìn con cá bị cắn rụng đầu, có chút kinh ngạc, con sông này rất sâu, cậu cũng nhìn không cẩn thận, không nghĩ tới con cá chép này lại lớn đến kinh người như vậy.
Kỳ thật muốn nấu canh cá vẫn là bắt cá trích hoang mới ngon nhất, về phần cá chép, khẩu vị riêng của Phúc Nhạc càng thiên về hướng kho tàu.
Trưng cầu ý kiến Joe, người này chả có tí hứng thú nào với cá, Phúc Nhạc nói làm cái gì cũng được, yên lặng ngồi một bên giúp Phúc Nhạc làm nồi.
Nồi đá lấy vật liệu tại chỗ khá tiện nhưng tính dẫn nhiệt không giống, lúc đầu Phúc Nhạc chờ nồi nóng chờ đến phát điên, nhưng nghĩ lại, cảm thấy chính mình quá sốt ruột, nóng chậm vậy sớm đốt sớm một chút là được, nơi này không ai vội vã ăn cơm, đặc biệt là cơm chiều.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chậm rì rì mà làm đồ ăn ngon, dễ dàng ăn cơm, muốn tiến hành loại vận động thành niên hài hòa (hài hoà giống cua đồng, những phần nhạy cảm bị cắt trên mạng) thì sớm lôi kéo bạn lữ trở về phòng, thú nhân không có bạn lữ thì tìm sườn núi nhỏ mà thương cảm với ánh trăng, tiết tấu sinh hoạt cũng không quá nhãn nhã.
Bởi vậy, Phúc Nhạc cũng dần dần thích ứng với nồi đá vốn rất ghét.
Hơn nữa một khi đã nóng, dùng xào nấu đều được, cũng không thể không tiếp thu.
Hai người xử lý tốt đồ ăn thì tìm chỗ sạch sẽ gần đống lửa ngồi xuống, tựa vào vào thân mật chuyện trò, chờ nồi đá nóng lên.
Phúc Nhạc dựa vào ngực Joe ngáp một cái thật dài, híp mắt ngửa đầu cảm thụ ánh nắng ấm áp, cả người thư thái.
Hơn nữa trong ngực Joe cũng ấm cực kì, hạnh phúc vô cùng! Phúc Nhạc phát hiện, càng ngày cậu càng thân cận với Joe, lại càng cảm thấy vui vẻ thỏa mãn, có anh đẹp trai này vẫn luôn ở bên cạnh mình, luôn cảm thấy nhân sinh viên mãn, hận không thể đối tốt với anh ấy hơn nữa, dù chỉ một chút!
Joe ôm Phúc Nhạc, không đến một lúc liền cảm thấy người trong ngực đang run, cúi đầu thì thấy người nhà mình đang cười thấy răng không thấy mắt, vẻ mặt ngốc ngốc lại ngọt ngào, Joe trông mà lòng mềm nhũn, ma xui quỷ khiến mà sát lại hôn lên môi Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc cảm thấy khuôn mặt Joe đột nhiên phóng đại, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Lúc này đây, Joe không có lướt qua như mọi khi mà lại hướng vào sâu hơn tìm kiếm, cạy mở khớp hàm không hề phòng bị, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Phúc Nhạc, mãnh liệt lại không mất ôn nhu.
Phúc Nhạc bị Joe đột nhiên tập kích, sợ tới mức lập tức mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn của Joe, khoảng cách thân cận quá, ngay cả từng sợi lông mi cũng đều nhìn thẫy rõ ràng, vẻ mặt ôn nhu lại mang theo tình yêu không để cho cự tuyệt.
Phúc Nhạc nao nao, đột nhiên cảm thấy tâm lập tức buông lỏng, lần thứ hai nhắm mắt lại, dần dần đáp lại Joe.
Joe đột nhiên ngừng lại, lập tức sau đó càng thêm kịch liệt hôn, khiến Phúc Nhạc chưa bao giờ trải qua tình cảnh này hơi khó chống đỡ, trong cổ họng tràn đầy khí tức của người này, cảm giác xa lạ khiến Phúc Nhạc không khỏi mê muội, tựa như da đầu sắp nổ tung.
Cố tình tay Joe cũng không thành thật, ôm Phúc Nhạc rồi theo thắt lưng chui vào trong quần áo, chậm rãi dọc theo sống lưng gầy yếu thon dài của Phúc Nhạc sờ soạng xuống, không biết có phải quá nhạy cảm hay không, lưng Phúc Nhạc bởi vì Joe hơi ý tứ hàm xúc vuốt ve mà cảm thấy run rẩy.
"Ưm..." Dọc theo xương sống tìm được xương cụt, Phúc Nhạc rốt cục nhịn không được kêu rên ra tiếng, thân thể cũng đột nhiên run lên, chỗ kia khiến cậu trong nháy mắt nổi da gà, như là có dòng điện rất nhỏ truyền từ tay Joe ra khắp tứ chi toàn thân.
Thật lâu sau, Joe mới buông tha Phúc Nhạc đã muốn thở hổn hển, người dưới thân đã sắc mặt ửng hồng hai mắt mù sương, thất thần mà nhìn Joe, hai tay ôm chặt lưng hắn.
Joe thấy thế chỉ cảm thấy bụng nóng lên, vật dưới thân kia đã muốn rục rịch, không khỏi hít sâu một hơi, âm thầm khuyên bảo chính mình: phải nhịn xuống, nhanh, rất nhanh là được...
Joe cũng không tính toán đem Phúc Nhạc "ngay tại chỗ tử hình", muốn đợi cho đến khi chính thức trở thành bạn lữ, đây là hắn tôn trọng A Nhạc.
Phúc Nhạc lần đầu tiên khắc sâu mà cảm nhận được "tình dục", cậu rõ ràng có thể cảm giác được, chính mình đã ...!có chút phản ứng .
Nghĩ đến đây Phúc Nhạc giật mình, rốt cục tỉnh táo lại, theo bản năng mà nghiêng người ngăn tầm mắt Joe, sợ hắn nhìn thấy tình huống xấu hổ của mình, chính là giờ phút này Joe đã ốc còn không mang nổi mình ốc, không chú ý tới người trong lòng nhà mình cũng giống y như mình...
Hai người không khí ái muội lại xấu hổ, Phúc Nhạc chôn đầu vào bên hông Joe không chịu nhìn hắn, rất thẹn thùng đó!
Cho đến khi nồi đá phát ra tiếng kêu ùng ục, Joe bất đắc dĩ nhắc nhở ba lần, Phúc Nhạc mới chậm chạp đứng lên đi làm cơm, lúc chạy đi vành tai vẫn đỏ bừng bừng .
Joe mỉm cười nhìn người trong lòng nhà mình, sung sướng mà tính toán ngày cử hành nghi thức cần săn bao nhiêu con mồi...!...
Phúc Nhạc trộm vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, nhanh chóng dời đi lực chú ý, đem "thịt heo" bỏ vào bùn một lần cho bớt tanh, sau đó rửa sạch máu me mới đem nấu.
Hai người bụng đều đói đến mức thầm thì kêu, Phúc Nhạc buổi sáng dậy sớm, còn mất không ít công phu làm một bàn điểm tâm, hiện tại nhìn thấy thịt heo nửa chín mà mắt sáng trưng, chịu đựng nước miếng nấu canh thịt, xử lí con cá, nội tạng gì cũng rửa sạch hết, để vào một nồi đá khác mà nấu.
Nồi đá cũng có chỗ tốt, chỉ cần khối đá đủ to là làm được, có thú nhân đi theo, muốn bao nhiêu nồi liền có bấy nhiêu.
Phúc Nhạc thèm nhỏ dãi rồi, làm luôn món thịt kho tàu, nguyên liệu trong rừng đều có, thực dễ dàng tìm được, trước kia cảm thấy thịt kho tàu đầy dầu mỡ, hiện tại ăn vào lại là mềm ngọt thơm ngon, cậu một hơi ăn luôn non nửa bát.
Vừa lúc canh cá ăn cũng đỡ ngán, hai người lại làm hai bát canh cá lớn, Phúc Nhạc cố ý bảo Joe chọn khối thịt bụng mà ăn, thuận tiện chọn xương hết rồi mới yên tâm cho Joe ăn.
Sờ sờ bụng mình, có chút lo lắng mình càng ngày càng giống cái thùng cơm.
Joe hầu như ăn phần lớn con lợn rừng, còn hai cái chân sau chưa xử lí thì Phúc Nhạc chuẩn bị mang về.
Hai người chuồn đi âm thầm lại tay trong tay trở về, trong bộ lạc từ nơi rất xa vẫn có thể nghe được âm thanh cổ vũ các thú nhân trên quảng trường, đại khái là tỷ thí vẫn còn tiếp tục.
Phúc Nhạc bớt thời giờ nhìn Lauth một chút, Jin cũng đang nhìn y tỷ thí, vẫn rất buồn ngủ những may mà cố kiềm lại.
Phúc Nhạc lại bắt mạch cho y, vẫn như trước vò đầu khó hiểu.
Tình trạng của Lauth không quá giống vài loại bệnh cậu phỏng đoán, khiến Phúc Nhạc thật sự là lo đến vò đầu bứt tai.
"Đừng lo, từ từ sẽ đến." Lauth ngáp một cái nói: "Ta cảm thấy buổi sáng tinh thần hơn nhiều."
Phúc Nhạc thở dài, hiện tại hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy , nhưng nhìn Jin ở bên cạnh vẻ mặt nóng lòng, Phúc Nhạc cũng không nhẫn tâm nhìn Lauth cứ nửa chết nửa sống mà kéo dài.
Buổi chiều Phúc Nhạc có chút không yên lòng, trên đài kịch liệt tỷ thí cũng không khiến cậu chú ý, cuối cùng không có cách nào khác, Haren đành phải thay cậu làm việc, vội trước vội sau rịt thuốc cho những thú nhân bị thương nghiêm trọng.
Whorf giống như cái đuôi đi theo sau không nói lời nào mà bưng nước đưa băng gạc, thoạt nhìn hai người tình cảm nhảy vọt nha.
Phúc Nhạc phục hồi lại tinh thần cũng nhanh chóng hỗ trợ, đồng thời cũng quyết định, nhất định phải mau chóng tìm được nguyên nhân gây bệnh cho Lauth, nếu không cậu vẫn không yên tâm được.
Mặt trời dần dần hạ về phía tây, tỷ thí cũng tiến vào giai đoạn gay cấn, không biết là một ngày trôi qua các thú nhân đã chuẩn bị tốt tâm lí hay vì trời tối mà lá gan lớn lên, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu khiêu chiến tình địch.
Trong đó rất nhiều "tình địch" đều là bị "oan uổng" , có lẽ là vì vài câu nói đùa của giống cái, có lẽ là bình thường hay qua lại, quan hệ không tồi.
Tóm lại, thú nhân nhiệt huyết sẽ khiêu chiến đối thủ có khả năng uy hiếp mình, hỗn chiến lập tức bạo phát.
Cũng may mọi người tuy rằng ồn ào mà lộn xộn, nhưng tỷ thí vẫn là một đối một, cuộc chiến cũng chỉ diễn ra trong hai ba phút.
Thừa dịp mọi người đang nghỉ lại sức, tộc trưởng Barre lại đi lên đài, ho nhẹ hai tiếng ý bảo mọi người im lặng: "Mọi người yên lặng một chút, ở nơi này, ta muốn tuyên bố một tin tức tốt." Barre cười cười.
Ông vừa thấy có mấy thú nhân còn chưa có chết tâm liên tiếp quay qua nhìn Phúc Nhạc với Joe, đại khái là muốn theo đuổi Phúc Nhạc.
Đôi vợ chồng son này đã không liên quan đến tin vui, bớt phiền toái.
Joe tuy không sợ mọi người, cũng sẽ không lùi bước, nhưng cũng không phải đối phó với kẻ địch, không cần đấu ngươi chết ta sống, nếu đã có phương pháp đơn giản hơn đương nhiên hắn cũng không ngại dùng một chút.
Nếu biết được bọn họ sắp trở thành bạn lữ rồi mà còn không chịu buông tha, kiên trì chỉ muốn khiêu chiến với mình, tất nhiên một thú nhân có thực lực lại dũng cảm, không phân được cao thấp với mình, cho dù có phải chiến đấu với thú nhân cường đại hơn mình thì Joe tuyệt sẽ không lùi bước, đây là một loại hứa hẹn đối với bạn lữ- ta sẽ bảo hộ em, cho dù gặp bất kì loại khiêu chiến cùng nguy nan nào, tuyệt sẽ không bỏ rơi em.
"Thú nhân dũng cảm mà cường đại nhất bộ lạc chúng ta -Joe, và tân nhậm tế ti, sắp cử hành nghi lễ kết thành bạn lữ." Barre cao giọng tuyên bố, có vẻ thật cao hứng: "Trong ngày toàn bộ lạc chúc mừng mùa thu hoạch, chúng ta hãy vì bọn họ chúc phúc đi nào!"
Toàn trường ồ lên.
Các thú nhân mở to hai mắt nhìn, bị tin tức này cả kinh bất ngờ không kịp đề phòng.
Tiểu tế ti không phải lần đầu tiên tham gia đại hội sao! Sao lại ngay một cơ hội cũng không cho thú nhân khác chứ? !
Thời gian này tuyên bố sắp trở thành bạn lữ hàng năm đều có, mọi người cũng đều rõ ràng trong lòng, ý người ta là: các ngươi ra chỗ khác chơi, chúng ta là ván đã đóng thuyền, không lẫn lộn với bọn theo đuổi các ngươi, đã là bạn lữ của nhau thì dù người khác có tốt hơn cũng không thay đổi đâu!
Không thể không nói, tình trạng thú nhân nhiều, giống cái thiếu, những giống cái mắt thêu hoa thay đổi chủ ý tại đại hội cũng không ít, có lẽ vốn vừa ý một người những tại đại hội lại được một thú nhân ưu tú hơn theo đuổi, rất ít có giống cái có thể cự tuyệt được.
Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là giống cái hoa tâm, mà trong mắt đa số người, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng chính là sức mạnh mà thôi.
Về phần tình cảm, "kết hôn" rồi sẽ có đi.
Thú nhân cùng giống cái một khi kết thành bạn lữ, rất ít có loại chuyện phản bội.
Cho nên nói, có dũng khí trước khi thú nhân nhà mình bị khiêu chiến đã tuyên bố "hôn tấn", đều là giống cái rất có dũng khí hoặc là cực kỳ kiên trì, bướng bỉnh mà nhận định chỉ một thú nhân.
Đương nhiên, những người này gia đình cũng thường thường hạnh phúc hơn.
Tộc trưởng Barre còn nói vài câu, đáng tiếc người dưới đài đã không người quan tâm, đông đảo tầm mắt tập trung hết lên người Phúc Nhạc cùng Joe, rất nhiều trái tim thú nhân cùng giống cái tan nát rầm rầm.
Phúc Nhạc đứng vững trước áp lực ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh Joe nắm chặt tay hắn, hừ hừ, cậu cũng sẽ không lùi bước!
"A a, kì này Joe bị đánh rồi." Haren lặng lẽ tiến đến bên Phúc Nhạc, nhỏ giọng thì thầm.
Whorf theo phía sau đột nhiên mở miệng: "Chúng ta cũng tuyên bố sao?"
"Gì!" Haren cả kinh, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không được!"
Cậu ta lại không có ai theo đuổi, thời gian này Whorf nếu lại đi ba phải, không phải lại muốn ăn đánh sao!
Whorf thấy Haren kiên quyết phản đối, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, chẳng qua có thể nhìn ra vẻ