Phúc Nhạc lúc nhỏ cũng chỉ là hiếu kì mà thôi, chứ cũng không nghiên cứu gì về hầm chứa, nhưng mà cũng nhớ được hình dáng tổng thể, biết nên đào đại khái ra sao, dù sao cũng chẳng phải kĩ thuật phức tạp gì, giống như những đứa trẻ ở dưới quê đại khái đều biết làm sao để làm ra một cái bàn và ghế mà không cần đinh, chủ yếu là do kết cấu lỗ mộng hoặc là thêm cái chêm, cũng không khó, chính là do cơ mưu và trí tuệ của người đi trước để lại.
*榫卯结构 – tenon structure: kết cấu lỗ mộng, đầu nhô ra của một miếng gỗ được ghép khớp vào một lỗ mộng ở miếng gỗ khác.
Một đám trẻ con khí lực yếu, tuy rằng đối với cái cưa này, cái rìu này, các công cụ này đó rất có hứng thú, cũng muốn tự mình cầm đao làm cái bàn cái ghế thuộc về chính mình, nhưng mà khí lực lại quá yếu, những công cụ đó đều là vũ khí sắc bén, cho dù là người lớn cũng có lúc không cẩnthận bị thương ngón tay hoặc ngón chân, ai dám để cho nhưng đứa trẻ đó đụng vào thực hành.
Công lao thuộc về cuộc sống muôn màu muôn vẻ ở dưới quê, Phúc Nhạc lúc nhỏ cũng được xem là một đứa trẻ hoạt bát nhanh nhẹn, cũng không đến nỗi hoàn toàn không biết gì về việc xây dựng hầmlchứa, trước tiên là viết viết vẽ vẽ sau đó nhanh chóng phác thảo ra sơ đố chế tạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kanya và Haren tiếp tục đi tìm phong cánh kiến đỏ, muốn xây dựng hầm chứa cái này không thể thiếu được, Phúc Nhạc cũng không thể tạo ra xi măng, tuy rằng đốt vôi cũng có thể làm ra xi măng thô, nhưng mà một người dân bình thường như Phúc Nhạc quả thật cũng không thể nắm chắc, chỉ đành thành thực đợi phong cánh kiến đỏ thôi.
Joe và Casar sáng sớm đã thức dậy rồi, Phúc Nhạc nghe thấy Joe xoay người muốn ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được, Joe biết mình vẫn chưa thích ứng lắm, cho nên ban đêm cũng rất thành thực, chỉ là Phúc Nhạc bị cái thứ to lớn kia chĩa vào cũng không thoải mái, chỉ đành dùng tay giúp Joe giải quyết, trong quá trình thân mật đó còn bị gặm một cái, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng mà thôi.
Phúc Nhạc đã tỉnh táo chỉ đành ngồi dậy, lười biếng mà ngáp một cái, Joe cúi đầu hôn vào trán Phúc Nhạc, thấp giọng hỏi: "Anh đánh thức em sao?"
Phúc Nhạc lắc đầu, bây giờ đã không có chuyện phải tăng ca hay trực đêm nữa, mỗi ngày đều ngủ thật đã, ăn đồ thật ngon.
Đứng lên mặc quần áo, ở bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, duỗi tay đá chân, thuận tiện tập một bộ Thái cực quyền dưỡng sinh, hơi thở thở ra từ miệng ở trong không khí hình thành nên sương mù trắng mỏng, còn có không khí sáng sớm có chút lạnh buốt cũng đã nhắc nhở mọi người mùa đông sắp đến rồi.
Hôm nay thức dậy cũng xem như sớm đi, Phúc Nhạc nhảy qua nhảy lại một vòng cũng đói rồi, xoa xoa bụng đột nhiên muốn ăn tiểu lung bao (bánh bao nhỏ) , mấy ngày nay bì lợn làm thức ăn còn thừa nhiều,Phúc Nhạc vẫn luôn quên dùng, hôm nay vừa hay có chỗ để sử dụng, nhân lúc trời vẫn còn sớm, liền chạy đến phòng bếp chuẩn bị.
Joe và Casar chuẩn bị điều tra kĩ chuyện phòng khám của Phúc Nhạc, vì vậy trong lúc đợi bữa sáng, Joe liền dứt khoát nhân lúc trời còn sớm mà ra ngoài săn bắt, bởi vì khối lượng mỗi lần đem về đều có giới hạn, nên phải chạy vài chuyến, cũng rất tốn thời gian.
Phúc Nhạc chuyển cái ghế đẩu vào trong phòng bếp để cán da bánh, tiểu lung bao mà cậu làm là loại bánh bao Hàng Châu, không nói được là có chính thống hay không.
Nghe bà nội nói, năm đó khi chạy trốn, có mấy gia đình người Hàng Châu qua đây làm ăn, về sau nhà ở Hàng Châu cũng không còn thân thích nữa, liền không quay về, định cư ở dưới quê luôn, ở trên trấn chuyển nhượng cửa hàng, hơn năm giờ sáng mỗi ngày đều bắt đầu làm bánh bao, người dân ở dưới quê ai cũng thành thật chất phác, gia đình này làm ăn cũng không sợ người có tâm địa xấu xa, bí quyết làm tiểu lung bao cũng không giấu diếm, càng về sau, nhà nhà đều biết làm, chỉ là dù sao cũng không so được với hương vị chính hiệu của gia đình nhiều năm về trước, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Phúc Nhạc thích ăn nhất chính là tiểu lung bao với rau khô mà nhà đó làm, vừa ngon ngọt lại thơm, ăn một miếng hương vị của rau khô và thịt lạnh ở trên đầu lưỡi khiến người ta cảm thấy như muốn thăng thiên luôn.
Nhưng mà thực đáng tiếc, làm rau khô quả thật rất phiền phức, Phúc Nhạc cũng chỉ là tùy tiện bỏ một chút cải thảo vào mà thôi, mùi vị cũng không đến nỗi khó ăn.
Chỉ là mới nghĩ đến rau khô thôi, Phúc Nhạc liền không thể khống chế nghĩ ngay đến rau khô cuốn thịt, thịt vịt nướng rau khô......!Nước miếng ào ào như muốn chảy ra, nghĩ thầm cái này dù sao cũng có thể để lâu, tìm một chút rau cải làm một vò lớn thôi?
Vừa nghĩ đến chuyện làm rau khô, động tác trên tay Phúc Nhạc cũng không ngừng lại, da heo từ sớm liền đã được làm sạch sẽ rồi, Phúc Nhạc sợ hư nên đã luộc qua trước, trong thời gian cán da bánh, Phúc Nhạc cho bì lợn vào nồi ngao, cho đến khi nào keo lại.
Khi Joe quay lại, tiểu lung bao trong nồi thứ nhất vừa lúc bắc lên, bếp tương đối lớn, lửa cũng mạnh, tiểu lung bao cũng nhanh chín, đợi đến chuyến thứ hai quay về thì cũng vừa đúng lúc bánh bao nóng hổi mới ra lò.
"A Nhạc, bánh bao thật nhỏ." Joe nhìn thấy tiểu lung bao nhỏ bằng ¼ bánh bao bình thường thì rất kinh ngạc, A Nhạc nhà hắn thật lợi hại, bánh bao nhỏ như vậy cũng làm ra rất đẹp.
"Cái này còn ngon hơn bánh bao." Phúc Nhạc cười nói, bởi vì hình dáng nhỏ, Phúc Nhạc gói cũng thuận tay, không cảm thấy mệt, cầm đũa gắp một cái đưa đến bên miệng của Joe, vẻ mặt đầy mong chờ: "Ăn thử xem coi có ngon không?"
Joe trong lòng tràn ngập vui sướng, một ngụm nuốt xuống bánh bao mà Phúc Nhạc đút đến bên miệng, gật đầu không chút do dự: "Ngon."
Khóe miệng Phúc Nhạc co lại, người này trả lời quá nhanh khiến cậu ngược lại lại không có cảm giác đắc ý......
Bụng của bản thân từ sớm đã kêu ục ục rồi, nhanh chóng cầm lên bánh bao vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng nhét vào trong miệng, cảm nhận được hương vị quen thuộc, Phúc Nhạc phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn — cuộc đời này không còn gì đáng tiếc rồi!
Không biết có phải do hương thơm đồ ăn quá thơm hay không, Kanya và Casar cũng đã thức dậy rồi, Phúc Nhạc cũng đã ăn tương đối, nhanh chóng tiếp tục ngồi xuống gói bánh bao, số lượng bì lợn và rau khô vẫn còn nhiều, hoàn toàn không cần lo lắng không đủ ăn, tuy rằng bánh bao hơi nhỏ, nhưng hương vị lại ngon, cả nhà đều ăn không ít.
Ăn xong bữa sáng Casar và Joe liền đi ra ngoài, Haren sau khi đến lấy một vài cái tiểu