Cuối cùng sắt cũng thuận lợi nấu chảy ra, mấy người Phúc Nhạc và Darwan cực kỳ kích động,cuối cùng lượng sắt luyện ra chỉ còn ¼ lượng quặng sắt (aka bỏ bốn phần quặng được một phần nước sắt), Phúc Nhạc cũng không biết được coi là trình độ nào, nhưng mà bản thân cậu cũng rất vừa lòng.
Nhiệt tình của thú Hadar vượt qua sức tưởng tượng của cậu, sau khi tinh luyện thành công liền bắt đầu huy động tất cả mọi người luân phiên thay nhau tinh luyện, tốc độ và hiệu suất cao khiến người ta phải líu lưỡi.
Phúc Nhạc không hiểu lắm sự nhiệt tình của bọn họ đối với công việc này, cũng may thú Hadar mỗi ngày đều ra ngoài săn bắn, và dựa vào phương pháp Phúc Nhạc đã dạy mà lưu trữ thực phẩm, cho nên nói tóm lại cũng không có áp lực gì.
Có bọn họ phân chia công hợp tác làm việc, Phúc Nhạc đã hoàn toàn không cần lo lắng và nhúng tay vào nữa.
Mùa thu trong sự vội vội vàng vàng như vậy đã trôi qua tự lúc nào, Phúc Nhạc nhìn cung và tên mới làm ra có chút nghi ngờ không biết đám thú nhân đó có phải đã từ bỏ ý nghĩ xâm lược hay không? Dù sao thì mùa đông cũng đã ở trước mắt rồi.
Hai ngày nay trong bộ lạc náo nhiệt hơn rất nhiều, tuy rằng bình thường thú nhân bọn họ có kết bạn đi săn bắn, nhưng mà khi vào trong rừng rậm rồi thì lại là mỗi người một nơi, lựa chọn một khu vực săn bắn, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Bây giờ lại cùng nhau hành động, thứ nhất cũng là để làm nhanh hơn, thứ hai cũng là vì có thể để ý đến nhau, phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tuy rằng mùa đông sắp đến, nhưng tinh thần của các thú nhân vẫn giống như trước căng ra như dây đàn không thể buông xuống được, cuộc sống gia viên (gia đình, ruộng vườn) của mình bất kỳ lúc nào cũng bị kẻ thù dòm ngó, cũng không phải là việc khiến người ta yên tâm cho được.
Dưới sự tuyên truyền của thú Hadar, giống cái thử ướp thịt càng lúc càng nhiều, mùa đông đến khiến mọi người thấy rất áp bách và đầy nguy cơ, đối mặt với những cơn gió lạnh không lưu tình nào trước mắt, chỉ có thể thử tin vào.
Cho nên năm nay đại đa số thú nhân trong bộ lạc thời gian này phần lớn đều tập trung đi săn, nhưng mà cũng không phải ai cũng cảm kích, nhờ sự bát quái (aka bà tám) của Haren và Jin, Phúc Nhạc cũng nghe thấy rất nhiều tin tức, ví dụ như Kissah và mấy người bạn tốt của y không có hành động gì, còn có chút phê bình với cách giữ thực phẩm của Phúc Nhạc, Phúc Nhạc sau khi nghe xong cũng chỉ cười cười cho qua, dù sao thì hạt lúa mì cũng đã đưa cho tộc trưởng sắp xếp phân chia cho mọi người, Phúc Nhạc cũng đã nói qua việc giữ lại làm giống, cũng may ruộng lúa mì ở gần bộ lạc cũng tương đối nhiều, sản lượng cũng đủ, cho nên đều có thể chia đủ lúa mì cho mỗi nhà, nói tóm lại cũng sẽ không quá khó khăn như lúc trước.
Gần đây, mỗi ngày Kanya đều mang Phúc Nhạc cùng nhau đi hái các loại rau củ quả đem về lưu trữ ở trong hầm chứa, Kanya ngày nào cũng đếm ngón tay tính xem còn bao lâu nữa thì tuyết rơi, Phúc Nhạc thì lại không thể nhìn thời tiết mà phỏng đoán được ngày nào mùa đông đến, nhưng mà ngày nào cũng nghe Kanya nhắc tới nhắc lui Phúc Nhạc cũng biết là còn khoảng bảy, tám ngày nữa.
Nhưng mà cái khiến cho người ta vui lòng chính là, trước đó, hầu như tất cả mọi người đều đã có sự chuẩn bị tốt cho mùa đông.
Thử ướp thịt thực ra chỉ cần mấy ngày mà thôi, khi các giống cái vẫn còn do do dự dự mà nếm thử thì lại phát hiện thịt xông khói và lạp xưởng sau khi để ở ngoài bóng râm lại không có bất kỳ mùi vị kỳ lạ nào, những nụ cười nhạt thậm chí là cố chấp bài xích lúc trước ngay lập tức biến thành vui mừng kinh ngạc, giống như là nhặt được bảo vật vô giá.
Phúc Nhạc mấy ngày nay khi đi ra đường gặp phải giống cái xa lạ thường đột nhiên nhận được những lời cảm ơn, đa phần đều là ca ngợi thịt xông khói, còn có muốn học hỏi cách làm hầm chứa.
Có đôi khi con người chính là kỳ lạ như vậy đấy.
Đối với những thứ không giải thích được, chỉ biết mù quáng cố chấp bài xích và phản đối, tuyệt đối không dễ dàng thử nghiệm — dù cho thử nghiệm đôi chút cũng chẳng tạo thành tổn thất mấy cho bọn họ, cùng lắm thì chỉ lãng phí một ít thịt mà thôi.
Phúc Nhạc không cảm thấy những người này có cái gì sai, bởi vì đặt mình vào hoàn cảnh đó, bản thân cũng sẽ đối với những thứ không hiểu rõ sinh ra cảm giác sợ hãi và bài xích, cái này cũng không có gì đáng trách.
Có người thích mạo hiểm, dám thử, có người lại mong muốn yên ổn không cầu thay đồi, không nói rõ được là ai đúng ai sai.
Bởi vậy, mùa đông gần đến là lúc đáng nhẽ mọi người phải bận rộn nhất ngược lại vô cùng bình tĩnh, các thú nhân làm ổ ở nhà, lăn qua lăn lại chất hàng đống thức ăn trong sân xuống hầm chứa, mấy nhà quen thuộc với Phúc Nhạc thì lại bắt đầu thay đổi giường sưởi, sau khi Joe giúp bọn người Kanya làm giường sưởi tiến hành thể nghiệm, Kanya vô cùng hưng phấn, ngay tại chỗ ôm lấy Phúc Nhạc hôn má cậu, khiến Joe ăn đầy giấm kéo bạn lữ nhà mình về bảo vệ.
Cho dù là ma phụ nhà mình cũng không thể chiếm tiện nghi của A Nhạc được.
Cứ như vậy, vào một đêm tối, khi mọi người đang dần dần buông bỏ sự lo lắng đối với mùa đông sắp đến thì các thú nhân đang trực đêm bỗng nhiên thổi ra một tiếng sáo sắc nhọn.
Joe hầu như là giây tiếp theo đã mở mắt nhảy xuống giường.
Phúc Nhạc mơ mơ màng màng bị đánh thức, híp mắt hỏi chuyện gì vậy.
Joe không nói, cẩn thận giúp Phúc Nhạc dịch da thú, trầm giọng nói : “Không được ra ngoài.”
Phúc Nhạc sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giật mình hỏi: “Có người đánh lén.”
Joe gật đầu: “Đây là tín hiệu.
Phải ra quảng trường tập hơp.”
“………” Phúc Nhạc nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Joe, há miệng muốn nói không cần đi, nhưng mà không thể nói ra lời, không thể không đi được.
“Nhất định phải cẩn thận.” Phúc Nhạc chống khuỷu tay đầy người nói nói: “Những cung tên đó…… Anh biết ở đâu đấy.” Joe ,Whorf và Lauth vẫn luôn kiên trì luyện tập, Phúc Nhạc và thú Hadar vẫn luôn giữ bí mật.
Tuy rằng mọi người đều nhìn thấy bọn họ gióng trống khua chiên làm mấy thứ gì đó, nhưng mà ai cũng không hiểu bọn họ làm cái này để làm gì.
Đồng ý làm như vậy, cũng là vì để đề phòng kẻ phản bội vẫn chưa biết kia.
Cho nên cách dự trữ và sử dụng vũ khí, trước mắt vẫn chỉ giới hạn ở một vài người.
Joe nghe thấy lời của Phúc Nhạc gật đầu, sờ đầu của cậu nói : “Không cần lo lắng, chắc sẽ không cần dùng tới đâu.” Biểu tình của Joe tuy rằng nghiêm túc, nhưng lại không có lo lắng, khiến tâm tình đang căng thẳng của Phúc Nhạc cũng thả lỏng ra.
Sau khi nói xong Joe liến biến thành một con hắc báo lao ra ngoài, trong chốc lát Kanya, hai phụ tử Haren và Sylve đều lại đây, phỏng chừng là lo lắng Phúc Nhạc ở một mình không an toàn, sau đó Lauth và Jin cũng qua đây.
“Lauth không đi quảng trường sao?” Phúc Nhạc cảm thấy kỳ lạ, đáng lẽ giờ này thú nhân nên đi qua đó mới đúng.
“Sẽ không đi qua hết.” Lauth