Sau bữa cơm tối, Ngô thị theo lời Dương lão gia tử gọi con cháu tới chính phòng họp gia đình.
Mọi người đều biết là có việc quan trọng từ An Thành, vì lúc này Ngạn Ân vẫn còn ở đây chờ hồi âm từ Dương lão gia tử.
Dương lão gia tử sai Dương Khoa đọc thư Lâm Hải gửi cho mọi người cùng nghe, trong thư không nói rõ ràng là Tứ hoàng tử đang chiêu mộ gia đình ông mà chỉ nói ý là Tứ hoàng tử thán phục tài kinh thương của Dương gia nên muốn kết giao bằng hữu.
Dương Khoa năm nay cũng mười sáu tuổi, cũng đã là tú tài nên hiểu được ý trong lời nói của Lâm Hải, còn mọi người thì có vẻ vui vẻ vì có thể kết giao được với hoàng thân quốc thích.
Dương Ngôn, Dương Bách nghe thư xong thì cười hì hì hỏi Dương lão gia tử:" Tổ phụ, người cho hai đứa con nghỉ học mấy ngày lên An Thành gặp vị hoàng tử đó được không? Dù gì nhà Lâm dượng cũng có công cứu người, gặp một lần chắc không sao nhỉ?"
Dương Diễm đứng gần gõ hai đường đệ của mình:" Hai đệ tuổi trẻ nông cạn, Lâm dượng gửi thư cho chúng ta đề cập chuyện này tất yếu có việc muốn hỏi, để tổ phụ nói cho chúng ta hiểu đi".
Dương lão gia tử nhìn Dương Diễm gật đầu:" Con sắp gả đi, có phần ổn trọng này ta cũng an tâm".
Dương Diễm đỏ mặt cúi đầu, nàng đến đầu tháng bảy sẽ gả làm dâu nhà người, cha nương cũng nói cho nàng hiểu rõ, nhờ một nhà cô cô làm quan mà nàng được gả cho một cử nhân tiền đồ rộng mở. Nên nàng phải học ổn trọng, học hành xử như con nhà quan gia để không mất mặt Dương gia, không làm mất thanh danh Lâm dượng.
Dương lão gia tử nhìn Dương Khoa nói:" Con giải thích ý của bức thư An Thành gửi về đi, ta tin con hiểu bức thư này muốn nói cái gì".
Dương Khoa thưa vâng sau đó nói:" Lâm dượng nói ý của Tứ hoàng tử là một nhà chúng ta ủng hộ ngài ấy bước lên cao, Lâm dượng không dám một mình phỏng đoán ý tứ của tổ phụ và một nhà lớn nhỏ Dương gia chúng ta, nên vội vã viết thư cho tổ phụ biết tin này".
Dương lão gia tử gật đầu hài lòng nói:" Đại ý chính là như vậy, nay việc nhà bận rộn, nam đinh chỉ còn lại mấy đứa nhỏ cùng lão già ta đây. Việc này quyết định hưng thịnh toàn gia, nhưng nếu không thành đồng nghĩa với việc bồi cả tánh mạng toàn gia vào. Việc này một mình lão già ta không thay các con quyết được, nên ta cho các con suy nghĩ một đêm, sáng mai trả lời cho ta".
Bốn nàng dâu của Dương lão gia tử mặt đầy lo lắng, trượng phu không có ở nhà, các nàng quyết định sao đây?
Duy có Trần thị, qua một hồi lo lắng thì đứng lên thưa với lão gia tử:" Thưa cha, chuyện này mấy chị em dâu chúng con quả không dám thay trượng phu quyết. Con nghĩ nữ tắc đã dạy "xuất giá tòng phu", nay trượng phu con hiện không có mặt, con dâu xin nghe theo lời cha mẹ, dù có thế nào thì tuyệt không một lời oán than".
Dương lão gia tử nhìn Trần thị với ánh mắt hài lòng, tuy con dâu này sức khỏe không tốt, chỉ sinh nhất nam nhất nữa cho Dương Hào, nhưng dạy con hay làm người đều không tệ. Ông phất phất tay với Trần thị nói:" Được, ta đã hiểu ý của con".
Từ thị là con dâu trưởng, hai năm trở lại đây Ngô thị đã dần nhường quyền quản gia cho nàng, nên giờ thấy Trần thị đã lên tiếng thì nàng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được nên cũng đứng lên tỏ rõ tâm ý của mình:" Thưa cha nương, tuy con cùng các em dâu kiến thức hạn hẹp nhưng cũng hiểu được chuyện này khó khăn dường nào, nếu nhị muội tử đã nói rõ sẽ nghe theo ý cha thì con cùng mấy đứa nhỏ cũng kính nghe theo cha, Dương gia chúng ta " nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*". Dù thế nào cũng không hối hận". Nói xong, Từ thị quỳ xuống.
*
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người đượcn lợi thì tất cả cũng được lợi, một người bị tổn hại thì tất cả cùng tổn hại theo".Một loạt lời nói cùng động tác của Từ thị làm lòng mọi người kiên định hơn, con cháu tại chính phòng đều theo Từ thị quỳ xuống trước mặt Dương lão gia tử và Ngô thị đồng thanh nói:" Nguyện nghe theo lời dạy của cha nương/ tổ phụ, tổ mẫu".
Có lẽ sự đồng tâm của con cháu Dương gia đã chạm đến chấp niệm sâu trong lòng Dương lão gia tử, ông nở nụ cười cảm động, miệng liên tục nói tốt:" Tốt, tốt, tốt... Đều là nàng dâu tốt, nhi tử, nhi nữ của các ngươi cũng không kém. Được vậy chuyện này ta sẽ nói với Lâm Hải, sáng sớm mai ta sẽ lên đường theo Ngạn Ân đi An Thành. Nhị nàng dâu, ngươi cũng chuẩn bị chút, sáng mai theo ta cùng đi. Dương Trí nơi đó chắc muội muội ngươi đã nói cho ngươi biết, cũng là nên đi xem cô nương người ta như thế nào".
Trần thị đáp dạ, Dương lão gia tử thấy con cháu đồng lòng thì như trút được gánh nặng trong tâm. Trải qua tháng trầm gần cả cuộc đời, một trong những điều đáng giá ông nhận ra là sự đoàn kết, dù mọi chuyện khó khăn thế nào, một nhà cùng chung chí hướng vẫn là điều kiện tiên quyết cho việc xây dựng nền móng gia tộc.
Việc đã được quyết định, nhưng lòng người thấp thỏm là không thể nào tránh khỏi. Vận mệnh của Dương gia đang dần xoay vần theo hướng mà không ai lường trước được kết quả...
Sáng sớm hôm sau phu thê Dương lão gia tử cùng Trần thị lên xe ngựa hướng An Thành chạy tới.
.....
Ta là đường phân cách An Thành....Hôm nay, như đã hẹn với Triệu phu nhân Phó thị, Dương thị cả một buổi sáng cùng Lưu đầu bếp dựa theo công thức nấu những món ăn mà Mẫn Trúc viết ra để giúp Triệu phu nhân tăng thêm món ăn mới mẻ đãi khách.
Mẫn Trúc cùng các ca ca của mình như mọi ngày, luyện quyền buổi sáng sau đó chia nhau đi thư viện, đi học cầm.
Lâm Hải vẫn bận rộn công việc ở huyện nha như thường ngày. Mọi việc tại An thành hôm nay có chút vội vã hơn thường ngày. Không ai hay biết lão phu thê Ngô thị cùng nàng dâu thứ hai của họ đang một đường chạy tới đây.
Dương thị chuẩn bị xong hết mọi thứ thì cùng Lưu đầu bếp đi tới Tuần phủ, dù sao nấu chính cũng là Lưu đầu bếp, nếu Phó thị có hỏi thì có Lưu đầu bếp ứng phó được. Đây là Lâm Hải dặn dò Dương thị tối hôm qua, khong nên để Mẫn Trúc khoe tài với người ta, dù sao Mẫn Trúc cũng còn quá nhỏ để ứng phó với những chuyện lòng vòng của người lớn. Dương thị hiểu ý trượng phu mình nên đã đáp ứng mang theo Lưu đầu bếp theo cùng.
Vừa tới cổng Tuần phủ, Phó thị đã cho nha hoàn thân cận đứng đón sẵn ở ngoài, Dương thị một đường theo nha hoàn tên gọi Xuân Mai một đường thẳng tới viện của Phó thị.
Vừa bước vào thấy Phó thị ngồi ở chính phòng, Dương thị chuẩn bị hành lễ với phó thị thì phó thị đã vẫy tay cho Xuân Mai nang nàng dậy. Phó thị nói: " Ta gọi muội là muội muội không phải chỉ nói suông, thấy ta cũng không phải đa lễ như vậy".
Dương thị mỉm cười, nàng nhẹ nhàng khụy gối:" Tạ Phó tỷ ưu ái, nhưng lễ không thể bỏ, hôm nay muội mang mấy món ăn mới lạ tới cho người thưởng thức, hy vọng Phó tỷ không ghét bỏ".
Phó thị vẫy tay nói:" Nói gì ghét bỏ với không ghét bỏ, muội giúp ta làm mấy món mới lạ, ta cảm kích cong không kịp đây. Nào, lại đây ngồi với ta". Nói xong Phó thị chỉ vào chỗ ngồi chính vị kế bên nàng cho Dương thị ngồi.
Dương thị xua tay:" Muội chỉ là khách, nào dám ngồi chủ vị cùng tỷ tỷ người, Phó tỷ thứ cho muội gan nhỏ".
Phó thị bật cười nói:" Muội xem muội kìa, ta chỉ nói muội ngồi cạnh ta, nào có làm khó gì muội mà gan to với nhỏ".
Dương thị cười xấu hổ nói:" Phó tỷ thông cảm, muội thực có vài chuyện còn chưa quen thuộc lắm".
Phó thị gật đầu nói:" Ta hiểu được,
từ từ muội sẽ quen thôi".
"Đa tạ Phó tỷ khích lệ, không biết mấy món ăn chúng ta bày ở đâu thì tiện để muội cho mấy nha hoàn cùng đầu bếp xắp xếp". Dương thị nhanh chóng hỏi Phó thị xắp xếp chỗ bày biện món ăn.
Phó thị sai Xuân Mai dẫn Thư Cầm, Thư Kì cùng Lưu đầu bếp đi tới sườn phòng phía nam bày biện thức ăn, tiếp theo sai Hạ Liên đi mời Mộc Vãn Thanh cùng Mẫn Trúc tới, lại cho gã sai vặt đi gọi Triệu tuần phủ và hai vị công tử cùng tới thưởng thức món ăn mới lạ luôn. Phó thị chỉ thị nha hoàn xong thì tiếp tục trò chuyện với Dương thị về các công việc giao tiếp của danh gia trong kinh thành, nàng ta biết trượng phu cùng cháu trai của mình đang có ý chiêu mộ Dương gia, lại nói chính nàng cũng khá hợp ý Dương thị nên cũng không có gì miễn cưỡng. Phó thị đây là muốn thật tâm đói đãi Dương thị như bằng hữu thân thiết. Dù sao nàng ở kinh thành sống cùng các tiểu thư quan gia cũng chỉ có một tỷ muội thân thiết chính là Triệu hoàng hậu, tuy vậy một năm cũng không gặp được mấy lần, nay lại có người hợp ý mình làm Phó thị khá là vui vẻ.
Qua tầm hai khắc thì Hạ Liên dẫn Mộc Vãn Thanh cùng Mẫn Trúc tới, thêm tầm một chung trà nhỏ nữa ( khoảng 10 phút) thì Triệu tuần phủ cùng Vân Chính, Tứ ca cũng tới. Theo sau ba người họ chính là Lâm Hải.
Hai nương con Dương thị có chút bất ngờ khi thấy Lâm Hải, nhưng vẫn quy củ đứng dậy hành lễ với Triệu tuần phủ và hai người Vân Chính, Tứ Ca. Tuy hai người đó không có công danh, nhưng một người là Tứ hoàng tử, một người là cháu của hoàng hậu, cũng coi như người của hoàng gia, không thể khinh xuất.
Triệu tuần phủ lên tiếng:" Đang ở trong nhà, lễ nghi có thể giản lược, không cần qua câu nệ".
Mẫn Trúc ỷ còn nhỏ nên nhìn vị Triệu tuần phủ với vẻ đầy tò mò, Triệu tuần phủ mỉm cười vẫy Mẫn Trúc lại gần mình. Mẫn Trúc cũng không ngại ngần mà cười lại với ông sau đó tiến lại gần Triệu tuần phủ.
Triệu tuần phủ không chút câu nệ ôm nàng lên hỏi:" Tiểu cô nương tên gì?"
Mẫn Trúc cười ngây thơ nói:" Hồi Triệu đại nhân, con họ Lâm, tên Mẫn Trúc, người có thể gọi con A Trúc".
Triệu tuần phủ cười lớn nói:" Tốt, vậy A Trúc năm nay mấy tuổi?"
Mẫn Trúc nhìn vị tuần phủ cao lớn đang ôm mình nghĩ " hồi trẻ chắc vị tuần phủ này là một mối họa cho các tiểu thư chốn kinh thành, ông không đẹp vẻ đẹp ôn nhu, mà có nét cương nghị, ở ông toát lên vẻ trầm ổn, chững chạc, rất có cảm giác có thể nương tụa cả đời ở ông".
Mẫn Trúc cười đáp:" Hồi đại nhân, tiểu nữ tháng hai vừa rồi vừa tròn bảy tuổi".
Triệu tuần phủ gật đầu nói:" Ta nghe phu nhân nhà ta nói con rất yêu thích với thất huyền cầm, không biết tiểu cô nương con thích gì ở cầm nghệ?"
Mẫn Trúc làm vẻ mặt nghiêm túc giải thích: " Lúc trước khi con đọc trong sách có đọc qua một quyển du kí, trong sách nói về một vị tiên sinh ẩn cư có thể dùng thất huyền cầm đàn ra những bản nhạc hay xuất thần. Tuy tiểu nữ không hiểu xuất thần rõ ràng lắm, nhưng sau khi được sư phó truyền thụ lại kiến thức trong mấy ngày nay thì tiểu nữa cảm thấy quyết định này không sai". Mẫn Trúc nói xong còn trịnh trọng gật đầu một lần nữa làm mọi người bật cười.
Triệu tuần phủ gõ nhẹ lên trán nàng nói:" Tốt, ta đây mong chờ tới ngày tiểu cô nương của chúng ta có thể đàn một khúc cầm xuất thần cho ta nghe".
Mẫn Trúc cúi đầu xấu hổ nói:" Tiểu nữ sao có thể như đại nhân nói chứ, con chỉ mong học được một phần nhỏ của sư phó đã là may mắn lắm rồi".
Triệu tuần phủ còn định nói thêm thì Phó thị tiến lên cười nói:" Lão gia, dù sao con bé cung chỉ là tiểu hài tử, người sao lại trêu chọc như thế, lại nói tiểu cô nương sau này còn hay tới đây, chúng ta còn nhiều thời gian trò chuyện. Bây giờ chúng ta đến sườn phòng dùng bữa, xem thử món ăn mới lạ do Lâm phu nhân đặc biệt thế nào".
Triệu tuần phủ gật đầu, sau đó nói:" Lâm huyện lệnh tới giao công văn cho ta, vừa định cáo từ thì nàng sai người tới mời, ta dẫn theo Lâm huyện lệnh cùng hai đứa nhỏ tới luôn".
Phó thị gật đầu đã hiểu:" Hẹn ngày không bằng đúng dịp, vậy mời mọi người cùng tới sườn phòng dùng bữa".
Phó thị đúng là từ thế gia bước ra, trong sườn phòng chia làm hai bàn, ở giữa hai bàn ăn vó một bức bình phong bốn cánh lớn đủ để hai bên không nhìn thấy đối phương.
Mẫn Trúc và Dương thị nhìn nhau âm thầm cảm thấy may mắn vù hai người đã học qua quy củ của tầng lớp quý tộc. Vậy nên khi làm món ăn, mỗi món Dương thị đều cho Lưu đầu bếp bày ra hai đĩa.
Vậy mà bây giờ đúng là không bị mất mặt mà còn ghi điểm trong lòng Phó thị nữa. Phó thị đúng là có chút ngạc nhiên vì sự tỉ mỉ của Dương thị, nàng ta đang tính nếu Dương thị mỗi món chỉ trong một đĩa thì sẽ chia ra mỗi bên một số món thức ăn. Dù sao thù trượng phu của nàng cũng có thể giúp nàng ta chọn món. Nhưng giờ thì Phó thị không cần lo lắng nữa, nàng ta thoải mái mời mọi người ngồi xuống bàn ăn, nam một bàn, nữ một bàn.
Mọi người cùng vui vẻ thưởng thức món ăn. Lưu sư phụ đầu tiên đưa món gỏi tôm trộn ngó sen lên trước để khai vị, tiếp theo là thột nướng, gà hấp lá sen, canh cá, canh cải cuộn thịt, cùng món cá chiên xù.
Sau khi ăn xong, Triệu tuần phủ khen không dứt miệng. Phó thị cũng không tiếc lời khen ngợi. Còn hai vị công tử hào hoa, phong nhã của chúng ta thì sao? Họ vẫn ăn theo kiểu con cháu thế gia, chỉ có điều, tốc độ gấp đôi bình thường mà thôi.
Cuối cùng Phó thị quyết định chọn gỏi tôm ngó sen, gà hấp ngó sen, thịt nướng và canh cải cuộn thịt để cùng làm món ăn trong dịp đãi khách sắp tới. Dương thị cũng đưa công thức nấu toàn bộ số món ăn nàng mang đến cho Phó thị một cách rất sảng khoái vui vẻ.
Phí thị cảm ơn Dương thị bằng một bộ diêu trang sức bằng bạc khá tinh xảo. Dương thị hết mực từ chối nhưng Phó thị kiên quyết không nhân nhượng. Dương thị biết món quà bằng bạc, lại không quá quý giá nên cuối cùng cũng tạ ơn nhận lễ.
Mọi người ăn uống vui vẻ, sau đó lại nán lại nói chuyện đến tận cuối giờ ngọ mới cáo từ ra về.
00000 Đôi lời của tác giả 00000Thế là bộ truyện của mình cũng đi tới chương 43 rồi!!!!Hy vọng các bạn vẫn sẽ luôn ủng hộ mình!!!!!Truyện chính chủ được đăng trên Watpad nha mọi người!!!!Many thanks!!! Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!!Xin lỗi các bạn vì một số sai sót ở các chương trước, hứa rằng khi có thời gian mình sẽ sửa rà và sửa lại.Yêu tất cả mọi người!!!!