Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nàng, Tần Mặc Hàm ngẩng đầu, nhìn xem hồng y nữ tử đang nghiêng người uống rượu ở kia. Nàng tựa hồ uống say, nửa chống đỡ thân thể, vạt áo có chút bị vết rượu làm ướt, hồng y mềm mỏng, bên hông đai lụa ôm lấy thân eo thon thả, như vậy lười biếng dựa vào một góc, ánh mắt thủy nhuận lấp lánh, bờ môi xinh đẹp còn vương vài giọt rượu óng ánh, phi thường quyến rũ.
Tần Mặc Hàm nhịn xuống xúc động, lông mày nhẹ vặn, nơi này vẫn còn những người khác. Chưa kịp lên tiếng, liền nhìn thấy người kia chống đỡ đứng lên, lập tức hơi thở thơm mát mang theo hương rượu đến thật gần, người đã tiếp cận đây, thân thể nghiêng đến bên người nàng. Tần Mặc Hàm mau mau vươn tay vịn chặt Tô Tử Ngưng, để nàng ấy ngồi dựa vào mình.
"Làm sao chỉ chớp mắt nàng liền uống nhiều như vậy?" Người bên cạnh mềm yếu không xương dựa ở trên người nàng, thân thể cực kỳ ấm áp mềm mại, tản ra hương rượu thơm.
"Ta chỉ là vui vẻ, Mặc Hàm nàng nhìn, mọi người đều thật tốt." Tô Tử Ngưng lung tung chỉ chỉ vào mấy người Tần Hạ, cười nói.
Tần Mặc Hàm sắc mặt nhu hòa, khẽ đáp: "Ân, thật tốt. "
Tô Tử Ngưng cái mũi hĩnh hĩnh, lúc này mới nhìn đến Tần Mặc Hàm nướng thịt, lấy tay chỉ vào: "A, nàng tại sao lại đi nướng thịt?"
Sợ nữ nhân say rượu này bỏng tới ngón tay, Tần Mặc Hàm vội nắm tay nàng trở về, nhìn nàng ngà ngà say đáng yêu như vậy, hé miệng cười đáp: "Bởi vì hiện tại ta không chỉ muốn cho vợ ta ăn no, còn muốn cho đồng dạng tham ăn Côn Côn ăn no."
Bị điểm tên Côn Côn vô tội ngẩng đầu, lẩm bẩm kêu một tiếng, trông mong nhìn Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng bẹp miệng, tiến tới trừng mắt nhìn Côn, sau đó dùng ngón tay chọc chọc trán nó: "Xấu cá, tham ăn. "
Côn bị đâm đến thẳng híp mắt, sau đó bơi qua dùng đầu cọ cọ vào trán Tô Tử Ngưng, há mồm lẩm bẩm.
Tô Tử Ngưng miệng mở rộng, ngón tay chỉ mình: "Người xấu? Ta tham ăn?"
Tần Mặc Hàm vịn nàng, thân thể có chút rung động, gương mặt nguyên bản lạnh lùng giờ khắc này tràn đầy ý cười sủng nịch, người trong ngực quá đáng yêu, nàng có chút nhịn không được. Mắt thấy một người một cá, một cái say, một cái ngốc, một cái người xấu, một cái cá xấu nháo đi lên, Tần Mặc Hàm vuốt vuốt đầu Côn, đem thịt để ở một bên: "Côn Côn ngoan, nàng say, thịt ta đặt ở đây chính ngươi ăn, không muốn bỏng đến, ta mang nàng đi nghỉ ngơi, ân?"
Côn lập tức gật đầu, bơi qua cọ xát lên mặt Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng lần này lại híp mắt nở nụ cười: "Mặc Hàm, nó thật đáng yêu. "
Tần Mặc Hàm đứng dậy đem nàng ôm vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: "Không phải nói nó xấu sao, nữ nhân say rượu này. "
Tô Tử Ngưng không vui, đưa tay vòng quanh cổ Tần Mặc Hàm, nói thật nhỏ: "Xấu liền không thể đáng yêu sao? Nàng. . . Nàng có đôi khi cũng xấu. . . Xấu cực kỳ, nhưng ta. . . Cũng yêu cực kỳ. "
Tần Mặc Hàm bước chân dừng lại, thấp mắt nhìn nàng, trong con ngươi màu mực càng thêm thâm thúy: "Ta xấu ở chỗ nào?"
Tô Tử Ngưng khóe mắt ửng hồng, mị nhãn như tơ: "Nàng nói xem?"
Tần Mặc Hàm tự nhiên không đáp, ôm người trực tiếp trở về phòng.
Nhạc Phồn híp mắt nhìn theo, lại nở nụ cười, vừa lúc Tần Hạ nghi hoặc hỏi: "Tiểu Chủ Tử cùng Tô cô nương đâu?"
"Tử Ngưng uống say, thiếu chủ nhà các ngươi mang nàng đi nghỉ ngơi, các ngươi cứ tiếp tục đi. " Nhạc Phồn nhấp rượu, trong mắt ý cười tràn đầy.
Tần Mặc Hàm ôm Tô Tử Ngưng vào phòng, đem nàng đặt lên giường, thấp mắt nhìn nàng, cũng không có lập tức đứng dậy. Rượu này nồng độ không thấp, Tô Tử Ngưng mặt tràn đầy ửng đỏ, cái trán cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, Tần Mặc Hàm thay nàng xoa xoa, thấp giọng hỏi: "Uống nhiều như vậy, khó chịu sao?"
Tô Tử Ngưng ngưỡng đầu nhìn nàng, câu môi cười: "Không khó chịu, ta cực kỳ thoải mái. "
Tần Mặc Hàm khẽ bật cười, nàng buông ra khăn tay lau mồ hôi, cả người hư không áp ở trên Tô Tử Ngưng, người dưới thân giờ khắc này men say thoang thoảng, mặt như phù dung, con ngươi như ngậm một đầm nước, để Tần Mặc Hàm cũng cảm thấy có chút say.
"Linh tửu hương vị rất được chứ?" Tần Mặc Hàm có chút tới gần, trầm thấp hỏi nàng.
Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu: "Có chút thơm ngọt, mát lạnh sướng miệng, hương vị rất...."
"Ta nếm thử. " Tần Mặc Hàm cúi đầu xuống bắt lấy môi của nàng, đầu lưỡi chau lên, người dưới thân vô ý thức hé miệng, để nàng đi vào. Đầu lưỡi một chút xíu vuốt ve đảo qua, một chút cũng không có bỏ sót, cuối cùng ngậm lấy kia mềm mại vật nhỏ, dây dưa mút vào.
Tô Tử Ngưng rất nhanh liền mềm hạ thân, rượu tựa hồ bắt đầu lên men để nàng tay chân như nhũn ra, không có khí lực, thế nhưng lại nhịn không được đáp lại nụ hôn nóng ướt triền miên, hai người khí tức tương dung, còn có cỗ mùi rượu, càng khiến người ta say mấy phần.
Không biết hôn bao lâu, Tô Tử Ngưng xoang mũi tràn ra vài tiếng hừ nhẹ, hô hấp thô trọng, Tần Mặc Hàm mới buông nàng ra để nàng thở hào hển. Đôi mắt nàng vốn là thủy nhuận lấp lánh, giờ phút này càng giống như tràn đầy một ao xuân thủy, vũ mị đa tình, động lòng người không thôi.
Tần Mặc Hàm chống đỡ lấy trán của nàng, trầm thấp thở gấp, tại bên tai nàng nỉ non: "Ngưng nhi. "
Tiếng gọi ngọt ngào ái muội này chỉ có tại lần kia các nàng trằn trọc trên giường, Tần Mặc Hàm mới dán bên tai nàng gọi, Tô Tử Ngưng vốn đã động tình, giờ phút này nghĩ tới lần kia vui thích, bụng dưới một cỗ nhiệt ý dâng trào, hô hấp loạn cả lên. Nàng nhịn không được, ôm Tần Mặc Hàm ngẩng đầu hôn lên.
Tô Tử Ngưng dù bảy phần men say, nhưng lại thanh tỉnh biết được các nàng đang làm gì, mà những ngày này, loại tư vị kia vẫn thỉnh thoảng dâng lên ở trong lòng. Vì vậy lúc Tần Mặc Hàm trút bỏ y phục trên người nàng, nàng liền đưa tay lung tung đem y phục nàng ấy cũng cởi đến sạch sẽ.
Thẳng đến khi Tần mặc Hàm áp ở trên người nàng, nàng còn hỗn hỗn độn độn nghĩ đến mình quên chuyện gì, chỉ là cuối cùng bị Tần Mặc Hàm động tác triền miên dịu dàng xua tan vô tung vô ảnh.
Trong phòng bầu không khí ngày càng được đốt nóng, màn trướng buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng người trùng điệp lắc lư, còn có thanh âm than nhẹ dinh dính nhịn không được tràn ra, phảng phất thuyền nhỏ trong nước dập dờn, theo sóng chìm nổi, lại như con cá vào nước, câu lên đầm nước gợn sóng lăn tăn, lại tiến lại lui, đến cuối cùng sóng tan nước tĩnh, chỉ còn nhẹ nhàng chậm chạp nỉ non.
Mồ hôi tuôn ra mang đi chếnh choáng, Tô Tử Ngưng mặt mũi tràn đầy ửng đỏ đã tỉnh táo không ít, nhìn Tần Mặc Hàm đang thở dốc áp ở trên người mình, vừa rồi nàng ấy làm như vậy........ Quá...quá xấu hổ rồi, kia cảm xúc nóng rực mà vui sướng đến muốn hôn mê, để nàng cắn cắn môi, ủy khuất nói: "Nàng... nàng lại khi dễ ta."
Tần Mặc Hàm trên mặt mang cười, nhìn người trong lòng dáng vẻ cực kỳ khả ái, nhịn không được ôm sát lấy, trầm thấp dỗ dành: "Nàng thực sự quá mức câu người, ta nhịn không được, nàng muốn thế nào ta