Đừng để Hàm Nhi phải luân lạc đến kết cục như Chiêu Mặc tổ tiên....
----
Tần Bách Xuyên trong lúc nhất thời không biết phải xử lý thế nào, trong lòng hắn biết rõ chuyện này không được, nhưng đối mặt với tôn nữ mình thương yêu nhất, càng nghiêm khắc càng nói không nên lời, nhất là khi biết được khúc mắc kiếp trước kiếp này của các nàng, ngoại trừ kinh hãi đau lòng, cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Một nhóm trưởng bối đều trầm mặc, khiến cho không khí có chút nặng nề. Tần Mặc Hàm nhìn bọn họ, nói khẽ: "Con biết đối với các ngài, chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, tuy nói chúng con giống như dị loại, nhưng hết thảy những gì đạo lữ bình thường có thể dành cho nhau, con đều muốn cho nàng, càng không muốn Tử Ngưng chỉ vẻn vẹn lấy thân phận bằng hữu ở cạnh con, con nhất định phải đối nàng...." Nàng do dự một lát, vẫn là không nói ra miệng.
Thế nhưng mấy vị Tần gia đều hiểu được câu tiếp theo, Tần Mặc Hàm ý tứ chính là muốn đối Tô Tử Ngưng phụ trách. Tần Bách Xuyên dĩ nhiên nghe được trọng điểm, tình cảm là nhà mình tôn nữ trước đối với người khác hạ thủ, lập tức biểu lộ có chút một lời khó nói hết. Lúc đầu hắn cũng không tiện gây khó dễ đối với một cô nương gia, loại chuyện này nữ hài nhi dù sao đều ăn thiệt thòi, nếu Tô Tử Ngưng là nam tử, hắn sớm đã đánh gãy chân của nàng. Hiện tại hắn phát hiện, vẫn là tôn nữ nhà mình chiếm tiện nghi người ta, hắn làm sao còn mặt mũi nói nặng lời, nhưng làm sao cũng không cam chịu như vậy liền đồng ý, nhẫn nhịn nửa ngày cũng không biết nói cái gì.
Nhan Khuynh thấy mình công công đã nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: "Nhưng các con ở bên nhau, chẳng những thế tục không dung, ngày sau cũng không có hậu thế, Tần gia liền con một cây độc miêu, con để chúng ta làm sao cho phải?"
Tần Mặc Hàm mím mím môi, nhưng cũng không có sinh khí, thời đại này đối với hương hỏa huyết mạch mười phần coi trọng, cho nên Nhan Khuynh nói như vậy cũng trong dự liệu của nàng. Nàng vẫn tâm bình khí hòa nói: "Nương, con hiểu ý của người, nhưng con không thể vì một điều chưa từng tồn tại trong sinh mệnh của mình, mà từ bỏ người con xem như sinh mệnh. Tình cảm con dành cho nàng không phải yếu ớt như vậy, muốn từ bỏ liền có thể từ bỏ."
Nhan Khuynh kỳ thật nói xong cũng có chút hối hận, nàng muốn cái ngoại tôn, nhưng càng hi vọng Tần Mặc Hàm hạnh phúc, cẩn thận nghĩ lại nàng cũng không cách nào tưởng tượng có nam tử nào xứng được với Hàm Nhi, chuyện này. . . Nàng một mực biết để Tần Mặc Hàm gánh chịu Tần gia vận mệnh đã rất nặng nề, lại thêm trên người Hàm Nhi gánh vác cực khổ, nàng càng là không đành lòng để nữ nhi mình lại gặp tội, lập tức yên lặng thở dài.
Ba trưởng bối một mặt không đồng ý nhưng một câu phản bác cũng nói không nên lời, ủy khuất còn hơn hai người Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm biết Tô Tử Ngưng vẫn rất căng thẳng, ánh mắt nhìn trấn an nàng, chờ đợi ba người kia hòa hoãn xuống.
Sau một hồi Tần Bách Xuyên mới mở miệng nói: "Các con cùng một chỗ bao lâu, chẳng lẽ lần đầu con mang Tử Ngưng về Bắc Xuyên liền. . ."
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Không phải, là lần kia con cùng Tử Ngưng giận dỗi về sau."
Tần Bách Xuyên hít vào một hơi: "Cái này. . . Cái này đều mấy thập niên, các con, nếu không phải là chúng ta phát hiện, con chẳng lẽ còn muốn giấu giếm?" Rốt cuộc tìm được điểm có thể trút giận nhưng không gây tổn thương người, Tần Bách Xuyên giọng đột nhiên lớn lên, nghiêm khắc phi thường, thực sự là có mấy phần dọa người.
Tần Mặc Hàm trong lòng nhịn không được bật cười, ngực ấm đến nóng lên, nhưng vẫn chân thành nói: "Cũng không phải, lần này con liền dự định nói cho Gia Gia."
"Hồ nháo! Các con đều không cho chúng ta biết, liền tự ý định chung thân, ta Tần gia còn chưa hề có loại này không minh bạch liền. . . Liền." Tần Bách Xuyên nhìn Tô Tử Ngưng sắc mặt đỏ lên, lập tức cũng có chút mặt mo phát nhiệt, nói không được nữa, chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Tần Mặc Hàm mười phần nhu thuận: "Là Hàm Nhi không phải, mời Gia Gia, cha, nương trách phạt."
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm quỳ, cũng một mặt ngây thơ quỳ xuống, hoàn toàn phản ứng không kịp thái độ các vị gia trưởng. Tần Bách Xuyên nhìn nàng dáng vẻ vô tội kinh hãi, lập tức sắc mặt cũng hoãn xuống, đứa nhỏ này nhìn khôn khéo, đối Hàm Nhi thực sự là hy sinh vô hạn, năm đó chỉ vì cứu Hàm nhi, liền cam nguyện rơi vào Mai Cốt Chi Địa, vô luận ở phương diện nào, hắn đều không có cách bởi vì Hàm Nhi thích nàng mà đối nàng sinh địch ý. Hơn nữa, Hàm Nhi thoạt nhìn nhu thuận, nhưng cũng là tâm tư kín đáo thích giở trò xấu, đoán chừng vẫn là nàng ăn nhiều thiệt thòi.
Trong lòng vừa vui vẻ vừa khó chịu, tâm tình phức tạp để Tần Bách Xuyên bất đắc dĩ vung tay: "Con cháu tự có con cháu phúc, Gia Gia dù không hiểu rõ, nhưng là nghe qua đầu đuôi sự tình, ta cũng sẽ không ép các con. Nhưng Hàm Nhi, con phải tự mình gánh chịu con đường mình chọn, còn có kiếp nạn của con, nhất định phải cẩn thận."
Dứt lời, hắn rất nghiêm túc nhìn Tô Tử Ngưng: "Ta một mực rất thưởng thức con, cũng rất vui mừng con có thể trở thành bằng hữu thân thiết của Hàm Nhi, nhưng bây giờ...Ta tuy không có gậy đánh uyên ương, nhưng từ góc độ gia gia, ta hy vọng con có thể thật giữ lời hứa, đừng phạm vào vết xe đổ, đừng để Hàm Nhi phải luân lạc đến kết cục như Chiêu Mặc tổ tiên."
Tô Tử Ngưng sắc mặt ngưng lại: "Tô Tử Ngưng lấy tính mệnh đảm bảo, tuyệt sẽ không rơi nhập ma đạo, sẽ không đứng tại Mặc Hàm mặt đối lập, con nguyện đem hết khả năng dùng tính mệnh bảo hộ nàng."
Tần Bách Xuyên nhìn các nàng quỳ ở dưới, khoát tay áo: "Đứng lên đi."
Tô Tử Ngưng trên mặt ý cười đều ép không được, quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, trong mắt tràn đầy kích động vui vẻ, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, chuyện này vốn là một tảng đá lớn đè nặng ở đáy lòng nàng, nàng chuyện gì cũng không thèm để ý, ai nàng cũng không quan tâm, duy chỉ có Tần Mặc Hàm là người nàng để tâm, nàng không thể không quan tâm. Nếu như Tần gia không đồng ý, Tần Mặc Hàm cũng sẽ không vì vậy mà rời bỏ nàng, nhưng khẳng định trong lòng nàng ấy sẽ rất buồn phiền. Nàng không muốn bởi vì mình mà Tần Mặc Hàm mất đi gia tộc nàng ấy quý trọng, bây giờ kết cục này dĩ nhiên hết thảy đều hài lòng.
Mắt thấy hai người kích động không thôi, ba vị trưởng bối ăn ý ho khan một tiếng, để các nàng rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, đi vòng qua hàng lanh, mắt thấy xung quanh không ai, Tô Tử Ngưng lập tức vòng tay ôm cổ Tần Mặc Hàm, gắt gao không chịu buông tay.
Tần Mặc Hàm khóe miệng ý cười ấm áp, hai tay vòng lấy eo Tô Tử Ngưng, cúi đầu cọ lấy trán của nàng, ôn thanh nói: "Vui vẻ như vậy sao?"
Tô Tử Ngưng muộn thanh muộn khí đáp một tiếng: "Ân."
Tần Mặc Hàm hít vào một hơi đưa nàng ôm chặt, dán mặt của nàng cọ xát: "Chuyện này nàng vẫn thấp thỏm đã lâu đi, ta nhiều năm như vậy mới hướng bọn hắn thẳng thắn, ủy khuất nàng rồi. "
Tô Tử Ngưng có chút ngửa đầu ra sau, âu yếm nhìn nàng, lại thò tới hôn lên môi nàng: "Nói mò, ta mới không ủy khuất, nàng hôm nay vì ta, như thế dũng cảm tỉnh táo cùng Gia Gia bá phụ bá mẫu nói chuyện của chúng ta, ta thật rất vui vẻ, rất vui vẻ. "
Tần Mặc Hàm ấm áp nhìn nàng, người trước mắt giờ khắc này không chút nào che giấu vui vẻ, lộ ra tiếu dung đẹp đến khiến lòng người rung động, nhất là nụ cười này là bởi vì chính mình, cảm giác thỏa