...Khinh Chỉ, ta kiếp này cổ hủ đến cực điểm, phụ nàng rất nhiều, còn bỏ lại nàng cô đơn chiếc bóng. Ta thề, kiếp sau, ta cho dù phụ tẫn người trong thiên hạ, cũng không phụ nàng....
☆☆☆
"Nàng rất lo lắng ngươi."
"Ngươi nhìn thấy nàng, hồn phách của nàng, có đúng hay không? Nàng ở nơi nào? Nàng không chết đúng không? Ngươi nói cho ta, ngươi nói cho ta!" Tô Tử Ngưng giống cái người điên níu lấy Tô Khinh Chỉ, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Tử Ngưng, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi bình tĩnh một chút được không?" Tô Khinh Chỉ cố gắng trấn an, trạng thái Tô Tử Ngưng lúc này thật quá mức không ổn. Khó trách Mặc Hàm bất an như vậy, vừa hồi phục một tia sinh cơ liền thúc giục mình ra ngoài xem Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng cố gắng duy trì tỉnh táo, trong mắt màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng mới lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, ta thất thố."
"Ngươi còn nhớ lúc rời Hư Không Huyễn Cảnh, hai huynh muội kia vì báo ơn, cho nên tặng cho ngươi cùng Mặc Hàm một viên hạt châu cổ quái không?" Nhìn nàng khắc chế cảm xúc, Tô Khinh Chỉ mới chậm rãi nói.
"Nhớ kỹ, hạt châu kia có kỳ dụng gì sao?" Tô Tử Ngưng nhẫn nại kích động, mở miệng hỏi.
"Hạt châu kia chính là Kết Phách Châu, hiệu dụng cùng loại với Tụ Hồn Đăng, nhưng lại so Tụ Hồn Đăng càng có hiệu quả. Hôm đó nó phát giác ngươi thần hồn không đầy đủ, cho nên mới xúc động ngươi hồn phủ. Mặc Hàm là Tần gia đệ tử, sau khi chết linh hồn liền trở về Lạc Sinh Trì, nhưng bị Kết Phách Châu cản lại, cho nên Mặc Hàm còn không có triệt để bỏ mình." Nhìn Tô Tử Ngưng che miệng khóc đến nghẹn ngào, Tô Khinh Chỉ con mắt cũng đỏ lên, thật tốt biết bao, các nàng còn có cơ hội.
Hạ xuống cảm xúc, Tô Khinh Chỉ tiếp tục ôn thanh nói: "Nhưng Mặc Hàm bị luân hồi chi lực phản phệ, lại bị lĩnh vực trọng thương, về sau lại... Cho nên hồn phách cực kì suy yếu, chỉ bằng vào Kết Phách Châu, tam hồn thất phách của nàng tránh không được tổn hại, cho nên ta mới tiến vào giúp nàng thủ hồn. Những ngày này nàng vừa có tia ý thức, nàng một mực không bỏ xuống được ngươi, thúc giục ta ra ngoài nói cho ngươi, sợ ngươi làm chuyện điên rồ. "
Tô Tử Ngưng vốn là khóc đến không thể tự kìm chế, nghe Tô Khinh Chỉ nói như vậy, lập tức khẩn trương nói: "Ta không sao, ta rất tốt, Mặc Hàm thế nào, ngươi ra ngoài, vậy nàng có gặp chuyện gì hay không? Ngươi không cần để ý đến ta, không cần để ý đến ta..."
Tô Khinh Chỉ quả thực khí cười: "Ngươi cái không có lương tâm, chỉ riêng nhớ tức phụ ngươi, hiểu rõ nàng dâu tại, liền ném ta đi?"
Tô Tử Ngưng lắc đầu liên tục, sắc mặt đỏ bừng, nhưng rốt cuộc đã có tia huyết sắc.
Tô Khinh Chỉ nhìn nàng, trầm thấp thở dài: "Bởi vì hạn chế, rất nhiều chuyện ta không có cách nào trực tiếp nói ra, nhưng hai người sẽ ổn thôi, mọi chuyện đều đã thăm dò rõ ràng, rất nhanh hai người liền có thể tự mình đối mặt, cũng... Rất nhanh không còn cần ta. "
Tô Tử Ngưng phát giác được ý tứ trong lời nói, trong lòng khó chịu phi thường: "Chấp Mặc?"
Tô Khinh Chỉ lắc đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: "Ta đã sống đủ lâu, nguyên bản ngươi hẳn là thần hồn hoàn chỉnh, chiếm cứ một nửa đã lâu như vậy, nên trả lại cho ngươi, các ngươi hạnh phúc, mới là ta cùng nàng kéo dài."
Tô Tử Ngưng không nói gì thêm, nàng hiểu rõ nỗi thống khổ của Chấp Mặc, một người bị bỏ lại lâu như vậy, là tuyệt vọng đến bực nào. Cho nên, nàng cũng không biết nên khuyên can thế nào, chỉ có thể cúi đầu xuống.
"Đừng như vậy, ta rất vui vẻ, nếu như các ngươi có thể hảo hảo ở bên nhau, mọi thứ đều đáng giá. Ngươi bây giờ thần hồn bất ổn, trạng thái này của ngươi thật không tốt, nhớ lấy đừng quá mức tức giận, cũng không cần giày vò chính mình, không phải vậy Mặc Hàm trở về sẽ khổ sở. "
Tô Tử Ngưng hốc mắt đỏ lên, nhẹ gật đầu. Tô Khinh Chỉ nhìn nàng, sau một hồi mới nói khẽ: "Chờ Mặc Hàm trở về, ta liền cùng ngươi dung hồn, ngươi cũng không cần lo lắng lại đánh mất thần trí."
Tô Khinh Chỉ trước sau như một cười đến tiêu sái, thế nhưng cô đơn trong mắt nàng vẫn khó mà che giấu: "Ngươi so với ta tốt, Mặc Hàm cũng không giống Chiêu Mặc như vậy cố chấp, các ngươi nhất định sẽ tốt. "
"Chiêu Mặc nàng ấy... Nàng ấy từng muốn buông bỏ tất cả, nàng ấy dù cố chấp, thế nhưng thật lòng... Rất yêu ngươi, ta cùng Mặc Hàm nhìn thấy thủ bút Chiêu Mặc lưu lại, trong đó nàng ấy nhắc qua ngươi, rất nhiều rất nhiều."
Tô Tử Ngưng một mực sợ giữa các nàng tồn tại hiểu lầm, Tô Khinh Chỉ quá khổ, thế nhưng lúc này nhắc lại, nàng càng hy vọng Tô Khinh Chỉ hiểu rõ, người nàng ấy yêu tha thiết, đồng dạng cũng đem hết khả năng yêu nàng ấy.
Tô Khinh Chỉ trong mắt rơi lệ, nàng ngẩng đầu miễn cưỡng đem nước mắt ép trở về, lẩm bẩm nói: "Ta biết, ta biết. Cho nên ta cam nguyện chịu đựng vạn năm khoan tim thống khổ, bởi vì ta luyến tiếc Chiêu Mặc."
Năm đó một trận chiến, nàng váng đầu bị Kỳ Sơn lợi dụng mê hoặc, mang binh tiến đánh Tu Chân Giới. Nàng mất lý trí hạ xuống sai lầm lớn, làm cho Tần Chiêu Mặc vận dụng triệt để luân hồi chi lực, nhưng cũng làm nàng ấy trời xui đất khiến nhớ lại chuyện cũ kiếp trước.
Nàng bị Kỳ Sơn tính toán, kém chút chết tại Mai Cốt Chi Địa, cuối cùng vẫn là Tần Chiêu Mặc hao hết suốt đời tu vi bảo vệ nàng, thậm chí để nàng mượn cơ hội này thoát khỏi Thiên Đạo khống chế.
Tất cả mọi người cho là nàng chết rồi, thế nhưng nàng lại lấy nửa hồn phách mà tiếp tục sống, thậm chí ẩn núp trong bóng tối. Sau khi phong ấn Kỳ Sơn, nàng một mực lãng du trên thế gian, chờ đợi ngày Tần Chiêu Mặc chuyển thế.
Trước khi chết, Tần Chiêu Mặc đem toàn bộ ký ức kiếp trước chuyển cho nàng, nàng mới biết được mọi thứ đều là thượng thiên tính toán, nổi thống khổ của các nàng không phải điểm xuất phát, chỉ cần Tần Chiêu Mặc thần hồn bất diệt, hết thảy cũng không cách nào kết thúc.
Tần Chiêu Mặc hỏi nàng, nếu kiếp sau vẫn là bi kịch như vậy, thống khổ như vậy, nàng còn nguyện ý gặp lại nàng ấy không? Nếu như quá thống khổ, vậy liền chấm dứt duyên phận các nàng tại đây, kiếp sau không gặp nhau nữa, sẽ không quen biết, như vậy hết thảy tai hoạ liền không còn rơi xuống hai người các nàng.
Thế nhưng nàng làm sao chịu đáp ứng, dù cho các nàng ở giữa có quá nhiều tổn thương, quá nhiều thống khổ, thế nhưng nàng luyến tiếc, mà đoạn thời gian ở bên nhau ngắn ngủi ngọt ngào kia, liền đủ để cho nàng chống đỡ qua tất cả thống khổ.
Tô Khinh Chỉ vĩnh viễn nhớ đến dáng vẻ Tần Chiêu Mặc thời khắc đó, nàng ấy cả người đầy vết máu nhưng vẫn như cũ thanh nhã xuất trần, trên mặt mang theo nước mắt lại ẩn chứa mỉm cười, để vạn năm qua nàng chưa từng quên đi: "Được, Khinh Chỉ, ta kiếp này cổ hủ đến cực điểm, phụ nàng rất nhiều, còn bỏ lại nàng cô đơn chiếc bóng. Ta thề, kiếp sau, ta cho dù phụ tẫn người trong thiên hạ, cũng không phụ nàng." Nàng ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng lừa nàng.
Nàng tiếp nhận vạn năm cô tịch, chính là muốn thành toàn các nàng tâm nguyện vĩnh viễn bên nhau.
Tô Tử Ngưng không biết làm sao an ủi Tô Khinh Chỉ, nàng cũng biết Tô Khinh Chỉ cũng không cần những này, chỉ có các nàng thật sự phá vỡ âm mưu của Thiên Đạo, mới có thể bù đắp cho nàng ấy vạn năm đau nhức.
Giấc mộng này không biết qua bao lâu, lúc TôTử Ngưng tỉnh lại, bên ngoài đã nổi lên nắng sớm, đây là tại Ma Giới không cách nào cảm nhận được, cho nên nàng mới mang theo Tần Mặc Hàm đến Lạc Thủy Chi Tân.
Mở mắt ra, suy nghĩ bởi vì cả đêm mộng mà có chút hỗn độn, lập tức dần dần thanh minh, tròng mắt của nàng chậm rãi từ chết lặng lãnh mạc bắt đầu có sức sống, sau đó bộc phát hào quang sáng chói.
Cơ hồ là tay chân phát run, Tô Tử Ngưng trong cổ họng bởi vì kinh hỉ mà nói không thành tiếng, nàng mở ra Tu Di giới tử, lật tung đồ vật bên trong. Côn Côn cùng Thánh Liên rốt cục có thể ra, thấy được dáng vẻ này của nàng, lại một phen bị dọa sợ.
Côn Côn hiểu rõ Tô Tô sau khi chủ nhân rời đi liền tựa như phát điên, lúc này cho rằng nàng mất kiểm soát, lập tức ở một bên ai kêu thảm thiết, Thánh Liên cũng gấp đến độ ánh sáng lấp lóe không ngừng.
Tô Tử Ngưng không biết Tần Mặc Hàm đem Kết Phách Châu thả ở nơi nào, lại thêm nóng vội càng loạn đến hỏng bét, nghe được Côn Côn tiếng kêu, nàng mới lấy lại tinh thần, ôm chặt Côn Côn khoa tay nói: "Côn Côn, lần trước hai huynh muội kia tặng cho chúng ta cái hộp nhỏ, ngươi biết Mặc Hàm để chỗ nào không?"
Côn Côn một mặt khó hiểu, nhưng cũng biết được nàng nói cái gì, nhìn nàng gấp thành như vậy, lập tức đâm đầu lao vào, đem hộp điêu ra.
Tô Tử Ngưng vội vội vàng vàng tiếp nhận hộp, phảng phất bưng lấy trân bảo, cẩn thận từng li từng tí mở ra. Nàng động tác cực nhẹ, sợ kinh đến đồ vật bên trong. Hộp sau khi mở ra, Tô Tử Ngưng cũng không rơi vào tình huống kỳ quái như hôm đó, mà nàng phát hiện, Kết Phách Châu nguyên bản tỏa ra ánh sáng bạc, nay đã biến thành màu xanh nhạt.
Nhưng nó màu sắc