Tần Mặc Hàm khổ sở trong lòng đến muốn mạng, thế nhưng nghe được Tô Tử Ngưng nói lời này lại nhịn không được nín khóc mà cười.
Tô Tử Ngưng thấy nàng cười, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tay phải ôn nhu vỗ lưng của nàng, thấp giọng nói: "Cười liền tốt, không khóc, ta biết nàng đau lòng ta, có điều những chuyện kia đối với ta bây giờ cũng không tính là gì. Lúc ấy ta đã từng thống khổ tuyệt vọng, mất hết niềm tin, nhưng khi Chấp Mặc nói nàng vẫn còn sống, ta liền có lại hi vọng, chỉ cần có hi vọng, tất cả thống khổ đều sẽ qua đi, mà nàng cũng không để ta chờ quá lâu, nàng đều trở về."
Nói đến đây, Tô Tử Ngưng đỡ Tần Mặc Hàm dậy, hai tay lau đi nước mắt của nàng, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa.
Tô Tử Ngưng lúc này nhiều hơn mấy phần dịu dàng, bớt đi một chút tùy ý, thế nhưng đôi mắt màu đỏ kia cũng khiến nàng thêm mấy phần quyến rũ chọc người, để Tần Mặc Hàm đều luyến tiếc chuyển mắt.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhíu lông mày nói: "Nàng mới vừa thổ huyết, còn có nơi nào không thoải mái, tim còn đau không?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Không sao, vừa rồi nóng vội nên hỏa công tâm, phun ra ngược lại không còn khó chịu nữa."
Tô Tử Ngưng vẫn có chút lo lắng, dù sao bây giờ Tần Mặc Hàm không thể so lúc trước, tinh lực chưa khôi phục nên thân thể nàng ấy cũng liền giống như người bình thường. Nghĩ nghĩ, vẫn không cho cự tuyệt nắm lấy tay Tần Mặc Hàm, truyền linh lực thay nàng ấy dò xét, xác định không có vấn đề mới tạm yên lòng.
Tần Mặc Hàm nhìn Tô Tử Ngưng chỉ mặc trung y mỏng, trên vạt áo màu trắng còn bị nước mắt của nàng thấm ướt một mảnh, mở miệng nói: "Ta thật không sao, nàng nhanh đi thay y phục."
Tô Tử Ngưng nhìn lại chính mình, nhẹ gật đầu đi ra sau tấm bình phong thay y phục. Lúc đi ra, nàng vẫn như cũ mặc một thân y sam thuần trắng. Tần Mặc Hàm nhìn nàng một thân tố y trang nhã, liền nhớ đến lời Nữ Nguyên, Tô Tử Ngưng thời gian này đã không còn mặc hồng y.
Tần Mặc Hàm mi mắt buông xuống, muốn lên tiếng nói chuyện nhưng cũng không biết nói làm sao, chỉ sợ chạm đến đoạn ký ức đau đớn kia của nàng. Khẽ thở dài, Tần Mặc Hàm đứng lên giúp nàng chỉnh lại vạt áo.
Tô Tử Ngưng rất ít mặc bạch y, nàng ngày thường vũ mị, giữa lông mày tự nhiên mang một cỗ phong lưu tùy ý, dáng dấp tinh tế xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn cực kỳ. Trên đời này chưa từng có ai sánh được với nàng, khi mặc hồng y lại lộ ra phong vị độc đáo như vậy. Người khác mặc đều là quá mức quyến rũ dung tục, hoặc quá mức trương dương, còn Tô Tử Ngưng lại kết hợp hài hòa, cho nên Tần Mặc Hàm rất yêu thích dáng vẻ nàng mặc hồng y.
Cũng không phải Tô Tử Ngưng mặc bạch y không dễ nhìn, chỉ là bây giờ nàng nhập ma, dù ở trước mặt Tần Mặc Hàm nàng thu liễm rất nhiều, thế nhưng cỗ tà mị vẫn không che giấu được. Lại thêm da thịt nàng quá mức tái nhợt, mặc bạch y lại tăng thêm mấy phần trắng bệch, khi nàng không cười không nói thật sự rất ốm yếu âm trầm.
Tô Tử Ngưng tầm mắt rũ xuống, len lén đánh giá biểu lộ của Tần Mặc Hàm, thấy nàng vừa thắt đai lưng cho mình vừa thở dài, cảm khái nói: "Cũng chỉ có nàng mới có thể xuyên bạch y ra thần thái như vậy, ta làm sao cũng không sánh bằng."
Tần Mặc Hàm sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng. Tô Tử Ngưng cười cười, có chút tính trẻ con mà nhíu mũi nói tiếp: "Không được, ta không muốn thua kém nàng, ta vẫn nên mặc hồng y đi, nàng có phải thấy ta mặc hồng y đặc biệt xinh đẹp không?"
Tần Mặc Hàm cái mũi có chút mỏi nhừ, gật gật đầu lại lắc đầu: "Nàng mặc cái gì đều dễ nhìn."
"Lại gạt ta, ta thế nhưng nhớ kỹ, lần đầu tiên ta mặc hồng y đứng trước nàng, nàng giống như bị câu mất hồn mà nhìn chằm chằm ta." Tô Tử Ngưng cố ý cường điệu ba chữ 'nhìn chằm chằm'.
Tần Mặc Hàm có chút không được tự nhiên, nhưng như cũ đoan chính nói: "Ba hoa, ta khi nào lại nhìn chằm chằm nàng." Chỉ là lỗ tai nàng đỏ lên không cách nào che giấu, Tần Tiểu Chủ Tử là thẹn thùng không chịu thừa nhận sự thật.
Tô Tử Ngưng nhìn Tần Mặc Hàm dáng vẻ này, trong lòng một tia khủng hoảng cùng mâu thuẫn đều tan thành mây khói. Không phải chính mình luôn khuyên nàng ấy mọi chuyện đều đã qua sao, dù hôm đó sắc đỏ khiến nàng toàn thân phát lạnh, buồn nôn mà sợ hãi, nhưng Tần Mặc Hàm đã trở về, nàng cần gì rầu rĩ không chịu buông xuống, khiến cho nàng ấy đau lòng.
Tần Mặc Hàm cảm động Tô Tử Ngưng săn sóc cùng tỉ mỉ, thế nhưng cũng sợ nàng ấy quá khắt khe chính mình. Đây không phải vấn đề có nguyện ý hay không, nàng hiểu rõ đối mặt với thương tích quá lớn, trong lòng Tô Tử Ngưng sẽ tồn lại chướng ngại, nàng hy vọng có thể xoa dịu vết thương lòng kia, để Tô Tử Ngưng không phải miễn cưỡng chống đỡ vì muốn làm nàng thỏa mãn.
"Nàng mặc bạch y cũng đẹp mắt, nàng đã tự thấy bản thân xinh đẹp như vậy, còn không đủ tự tin sao?" Tần Mặc Hàm cười nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, sau đó nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Nơi này có phòng bếp sao?"
Tô Tử Ngưng sững sờ, sau đó khẽ nhíu lông mày: "Thân thể nàng vừa khôi phục chút ít, không nên quá mệt nhọc. "
Tần Mặc Hàm bật cười: "Ta hiện tại rất tốt, chỉ là không dùng được linh lực, trước đây ta đều sống hai mươi mấy năm như người bình thường, sao có thể bởi vì làm bữa cơm liền mệt muốn chết rồi." Nói xong, nàng lại vuốt vuốt eo Tô Tử Ngưng: "Nàng quá gầy, ôm đều cấn người, ta phải mau mau dưỡng trở về."
Tô Tử Ngưng có chút ủy khuất: "Nàng ghét bỏ ta?"
Tần Mặc Hàm yếu ớt đáp: "Đều như thế cấn người ta đều ôm một đêm luyến tiếc buông tay, nàng nói ta chê sao?"
Tô Tử Ngưng cúi đầu nở nụ cười, nắm tay Tần Mặc Hàm hướng phòng bếp đi đến, kỳ thật ngày đó làm cho Côn một bữa ăn xong, nàng cũng không nguyện nấu nướng gì nữa, bởi vì sẽ ức chế không nổi nhớ tới Tần Mặc Hàm. Thế nhưng sau đi dựng cung điện ở Lạc Thủy Chi Tân, nàng vẫn bỏ không được sai người an bài phòng bếp.
Bởi vì đại quân Ma Tộc cùng Tu Chân Giới giằng co trước thành Hoành Châu, hai bên cũng không nhiều động thủ, vì vậy không ít ma tu đều đợi ở chỗ này. Thấy Ma Đế một đường đi ngang qua, toàn bộ đều muốn ngừng thở, lập tức cung kính quỳ một gối thi lễ, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến người thập phần chấn kinh, quân thượng xưa nay ghét bỏ không cho người thân cận, vậy mà lại đang thân mật nắm tay một nữ nhân khác.
Bất quá kinh ngạc hiếu kì đến thế nào, cũng không một người dám ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ, dù sao trong một tháng ngắn ngủi, Ma Đế liền để lại ấn tượng quá mức kinh khủng. Cũng chỉ có Thanh Mị biết được quân thượng đang nắm tay ai, trong mắt nàng tràn đầy phức tạp khó hiểu, nữ nhân kia rõ ràng là Tu Chân giới đệ nhất đại gia tộc Tần gia đích tôn nữ, làm sao lại để quân thượng bọn họ si mê cuồng nhiệt? Nàng không khỏi lo lắng, quân thượng sẽ vì nữ nhân này mà từ bỏ tất cả mưu đồ.
Tô Tử Ngưng vốn là trên mặt mang cười, sau khi nhìn thấy đám tu sĩ ma tộc, liền có chút ngột ngạt, đừng nói tiếu dung, liền một câu cũng không có. Dù cho nàng lời thề son sắt nói cho Nữ Nguyên, Tần Mặc Hàm sẽ không để ý nàng nhập ma, thế nhưng đoạn thời gian kia nàng cơ hồ điên cuồng, làm rất nhiều chuyện tàn bạo đẫm máu. Tần Mặc Hàm thông minh như vậy, nhìn thấy những ma tu kia khiếp sợ nàng, tất nhiên hiểu rõ nàng từng dọa người như thế nào.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng nãy giờ không nói gì cắm đầu đi lên phía trước, giữ chặt nàng bất đắc dĩ nói: "Làm sao không chịu nói chuyện với ta?"
Tô Tử Ngưng quay người nhìn nàng, thần sắc có chút thấp thỏm: "Nữ Nguyên lúc ấy cùng nàng nói nhiều ít sự tình?"
Tần Mặc Hàm nhìn nàng: "Cơ bản đều nói cho ta biết, đại quân ma giới đã đến Hoành Châu, Văn Nhân gia cũng bị diệt."
Tần Mặc Hàm nói một chữ đều khiến sắc mặt Tô Tử Ngưng trắng thêm một phần, nàng vặn lấy ngón tay: "Nàng sinh khí sao?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, nàng phẩm tính ta hiểu rất rõ, cũng tin tưởng nàng làm bất cứ chuyện gì. Ta chưa từng nghĩ nàng vì cái gọi là dã tâm xâm lấn Tu Chân Giới, cho nên đừng như thế cẩn thận lo lắng."
Nhìn Tô Tử Ngưng vẫn là dáng vẻ đáng thương, Tần Mặc Hàm khẽ ho một tiếng: "Lại nói, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, nàng như thế nào ta tự nhiên liền theo nàng."
Tô Tử Ngưng ngây người hồi lâu, cuối cùng con ngươi đột nhiên sáng lên, nói chuyện