Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 155: Thiên Đạo điên cuồng (2)


trước sau

Nhìn thấy trên trời đột nhiên nổi lên dị biến, ba người thần sắc đều có chút ngưng trọng, đây là một nan đề không thể giải, các nàng đối mặt đồ vật hư vô mờ mịt, nhìn không thấy sờ không được. Dưới tình huống này, các nàng cũng vô pháp dùng thần lực dò xét sự tồn tại của nó, hoàn toàn nằm ở thế bị động.

Nguyên bản chân trời âm u bắt đầu sấm sét vang dội, hóa thành một mảnh lôi võng, phát ra ánh sáng chói mắt, phá vỡ tầng tầng ma khí.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng lùi về sau mấy bước, tràn đầy cảnh giác nhìn về phía chân trời. Các nàng biết rõ địch nhân của mình là cái gì, thế nhưng lại không nhiều xác định nó lợi hại đến mức nào, lần này đụng phải nó là chuyện ngoài dự liệu, nhưng cũng coi như một lần thử sâu cạn.
Hiển nhiên Nó đã phát cuồng, bất quá mấy hơi thở, giữa hư không nổi lên một mảnh ánh chớp, sấm sét dày đặc điên cuồng đánh xuống, ba người lập tức tản ra, theo khe hở giữa cơn mưa sấm chớp mà du tẩu.
Ba người tu vi đã là bậc nhất trong đại lục, tốc độ tự nhiên không thể khinh thường, nhưng dưới tình huống này vẫn như cũ chật vật, mấy đạo sấm sét đều là hiểm hiểm nện xuống sát bên các nàng.
Tiếng nổ dữ dội, tiếng sét đùng đùng nối liền không dứt, giống như ác quỷ đòi mạng theo sát không bỏ, đây cơ hồ là một trận đơn phương đồ sát!
Một phen tránh né, ba người linh lực tiêu hao rất nhiều, tốc độ cũng bắt đầu chậm lại. Nhất là Nữ Nguyên, tu vi của nàng dù không thua kém hai người Tần Mặc Hàm, nhưng vết thương cũ còn chưa khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này một mực chinh chiến, lại không có vào thánh tuyền dưỡng thương, vì vậy chỗ đau bắt đầu tái phát, linh lực kiệt quệ càng nhanh.
Phát hiện được tình huống của nàng không tốt, tràng sấm sét kia lập tức tập trung vào nàng, ngay tại nàng vừa tránh đi một kích, một đạo sấm sét đã giáng thẳng tới, tầng phòng hộ quanh người nàng trong nháy mắt bị phá vỡ, cả người bỗng nhiên ngưng lại.
Nữ Nguyên trong lòng lạnh lẽo, nhìn ba đạo sấm sét hung hăng vỗ xuống, chuẩn bị chọi cứng, ngay lúc khẩn yếu liền xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng, Tần Mặc Hàm đã ở bên cạnh!
Tần Mặc Hàm dùng linh lực chống lên kết giới, miễn cưỡng ngăn chặn sấm sét hạ xuống, dưới chân lập tức đem lĩnh vực trải rộng, một luồng ánh sáng vàng óng kéo dài, đem Tô Tử Ngưng cùng Nữ Nguyên bao ở trong đó.
Ba đạo lôi kiếp đánh thẳng vào lĩnh vực, chấn động đến kim sắc linh quang có chút lắc lư, nhưng sấm sét vốn thế như phá trúc vậy mà dần hoãn lại, từng chút bị triệt tiêu hầu như không còn.
Trên trời một trận lôi điện lại kéo xuống, tựa như du long tấn mãnh, nhưng nhập vào lĩnh vực lại giống như trâu đất xuống biển, toàn bộ đều bị hóa giải. Tần Mặc Hàm dùng lĩnh vực thôn phệ những tia sấm sét còn sót lại, kia lôi kiếp ẩn chứa sức mạnh thiên địa, từng chút hóa thành sợi nhỏ đi vào trong cơ thể nàng.
Lôi kiếp dù lợi hại, thế nhưng khi đánh vào lĩnh vực lập tức bị Tần Mặc Hàm hóa dụng, uy lực to lớn bị chiết ra, bất quá vẫn như cũ còn có tác dụng tẩy luyện gân cốt.
Phương pháp này cũng là Tần Mặc Hàm mới nghĩ ra, nàng trực tiếp bước qua cảnh giới Tiên Thiên, vì vậy tránh được Phân Thần, Động Hư lôi kiếp. Tuy nói miễn đi nguy hiểm vì bị Thiên Phạt, nhưng cũng mất đi cơ hội được lôi kiếp tẩy gân phạt tủy. Bởi vậy nàng nghĩ đến lĩnh vực chính mình đã hoàn thiện, liền thử một chút xem có thể hóa dụng lôi kiếp hay không.
Sấm sét bị chia tách, uy lực giảm nhiều nhưng vẫn không kém sấm sét độ kiếp bao nhiêu, Tần Mặc Hàm phải hết sức tập trung để từng chút hấp thu.
Đối với hành động của Tần Mặc Hàm, Nữ Nguyên một mặt thất kinh, mà Tô Tử Ngưng một mặt vui mừng, còn 'Thiên Đạo' kia đã phẫn nộ đến tột cùng!
Chân trời từ đen hóa thành đỏ sẫm, Nó liều mạng đem toàn bộ lôi kiếp đánh thẳng vào lĩnh vực của Tần Mặc Hàm. Tô Tử Ngưng ánh mắt hơi trầm xuống, lập tức đem Thí Thần Thương tế ra.
Một tầng linh lực từ trên người nàng trải rộng, theo Thí Thần Thương phóng lên, lập tức lôi kiếp dọc theo thân thương hội tụ xuống tới.
Được nàng chia sẻ gần một nửa lôi kiếp, Tần Mặc Hàm áp lực chợt giảm, nhưng là cường đại sấm sét trực tiếp đánh vào trên thân Tô Tử Ngưng, khiến cả người nàng da tróc thịt bong, chật vật phi thường.
Hạn Bạt năng lực khôi phục cường hãn bắt đầu phát huy tác dụng, những vết thương kia rất nhanh khép lại, nhưng trải qua một phen giày vò để Tô Tử Ngưng khó chịu phi thường.
Nhìn thấy người yêu đau thành như vậy, Tần Mặc Hàm đã gấp muốn hỏng rồi, lập tức đem ánh mắt chuyển qua Thông Thiên Trận, cao giọng nói: "Tử Ngưng, Nữ Nguyên, ta muốn thu lại lĩnh vực."
Tô Tử Ngưng cùng Nữ Nguyên liền vận khởi linh lực, lúc Tần Mặc Hàm vừa thu lĩnh vực, hai nàng cấp tốc tản ra. Tô Tử Ngưng thân thể khó chịu, vừa rời lĩnh vực thiếu chút nữa lại bị đánh trúng, Tần Mặc Hàm nhanh như chớp đuổi tới bên người nàng, ôm nàng nhảy mấy cái né tránh, sốt ruột hỏi: "Nàng thế nào?"
Tô Tử Ngưng nhịn xuống mùi máu tươi đang dâng lên cuống họng, mắt nhìn lôi kiếp đuổi sát không buông, cau mày: "Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, quá mức bị động."
Tần Mặc Hàm gật đầu, nhẹ giọng thì thầm bên tai Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng khẩn trương nói: "Để ta đi."
Thấy Tần Mặc Hàm nhíu mày, Tô Tử Ngưng chân thành nói: "Nàng phải biết thể chất của ta, nếu có gì không ổn ta còn có thể gánh vác, nàng có lĩnh vực tại, cũng có thể hộ ta một hai, không phải sao?"
Tần Mặc Hàm không biết làm sao phản bác, trong nội tâm nàng cũng hiểu đây là biện pháp ổn thỏa nhất, nhưng Tô Tử Ngưng dù năng lực khôi phục cường hãn, cũng không phải là mình đồng da sắt, bị thương cũng sẽ đau đớn thổ huyết, để nàng thương tiếc vô cùng.
Tô Tử Ngưng hiểu rõ tức phụ yêu thương mình, khóe miệng câu cười, cũng không để ý Tần Mặc Hàm đang ôm nàng bốn phía tránh né, đưa tay ôm lấy cổ người yêu, ngữ khí uyển chuyển kiều mị: "Nàng liền để ta đi, có được hay không?"
Tần Mặc Hàm bị hơi thở trong veo của nàng lướt qua chóp mũi, nhìn nàng cười đến hồn xiêu phách lạc, lập tức có chút dao động, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, liền nhíu chặt lông mày: "Làm nũng cũng không được."
Tô Tử Ngưng mím mím môi: "Ta đối với nàng không sức hấp dẫn sao, nàng vẫn bất vi sở động?"
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ đến cực điểm, mắt nhìn Đại Trận, mấy cái xoay người đã tới gần mấy trượng: "Nàng cẩn thận chút, ta ở phía sau trông coi."
Nhìn Tô Tử Ngưng uyển chuyển tựa du long hướng về Thông Thiên Trận, Tần Mặc Hàm toàn thân căng cứng, cơ hồ tất cả lực chú ý đều dán vào mạt hồng ảnh kia, thậm chí tinh thần không tập trung tránh né, suýt nữa bị sấm sét đập trúng.
Lúc này Tần Mặc Hàm cũng dần phát hiện, lôi kiếp kia tựa hồ không ngừng suy yếu, vì vậy càng thêm xác nhận phỏng đoán trong lòng.
Tô Tử Ngưng vừa rời đi, Nó liền quay chú ý vào nàng, vừa rồi sấm sét còn khí thế hung hăng lập tức trì trệ, sau đó Nó vội vàng dồn lực đánh vào Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng tốc độ nhanh đến kinh người, nhanh như chớp luồn qua khe hở sấm sét, đảo mắt liền áp sát Thông Thiên Trụ. Lôi kiếp kia lập tức có chút do dự, tựa hồ rất sợ hư hại Đại Trận.
Tô Tử Ngưng con ngươi sáng ngời, trong tay nắm chặt Thí Thần, như gió lốc bay lên, thân hình nhanh chóng xoay tròn, đánh ra một trận cuồng phong. Nàng đem linh lực toàn thân rót vào Thí Thần, thân thương mãnh liệt run lên, tốc độ còn hơn cả thiểm điện, hung hăng nện vào một cây Thông Thiên Trụ.
Một kích này sức công phá kinh hồn, giống như nện vào thân chuông, một tiếng "ông" chấn thiên vang vọng, Thông Thiên Trụ rung động mạnh tạo nên một mảnh dư chấn.
Trong nháy mắt, lấy Tô Tử Ngưng làm trung tâm, xung quanh mấy trăm dặm ma khí trực tiếp bị đánh tan, lộ ra một mảnh đất hoang mênh mông cằn cỗi. Sóng xung

kích cắt qua Thông Thiên Trụ, kia ba cây cột thẳng tắp bị đánh đến uốn cong, có thể nghĩ uy lực lớn bao nhiêu.
Tô Tử Ngưng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn bị chấn vỡ, trong miệng nôn liên tiếp mấy ngụm máu, thậm chí mang theo một cục máu lớn, hiển nhiên nội tạng thương tổn nặng. Tuy nói ngực đau đến muốn vỡ ra, thế nhưng nàng vẫn như cũ không có buông tay, đồng thời trong lòng âm thầm may mắn lần này không phải Tần Mặc Hàm.
Hạn Bạt chi lực cố gắng chữa trị nội tạng thương tổn, nhưng Tô Tử Ngưng bị thương quá nặng, đang lúc thể lực sụp đổ, sau lưng liền được người ôm chặt, thay nàng ngăn cản mấy đạo sấm sét đánh tới. Lập tức một cỗ ánh sáng nhu hòa rót vào thân thể nàng, cỗ đau nhức kịch liệt dần được hóa giải, hô hấp cũng thông thuận.
Tần Mặc Hàm ánh mắt rơi vào ngực áo người yêu, kia một mảnh vết máu đỏ thẫm, để trong mắt nàng ánh sáng lạnh lẽo ngưng tụ, thân hình cấp tốc lui lại, hét vang một tiếng, trong tay Tinh Lạc chấn động mà ra!
Nàng lập tức dùng lĩnh vực bảo hộ Tô Tử Ngưng cùng Nữ Nguyên, cũng không để ý lôi điện đang giáng xuống, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, một cái tung người đem Tinh Lạc đâm thẳng vào giữa ba cây thông thiên trụ!
Trước đó Tô Tử Ngưng một kích toàn lực đã khiến thông thiên trụ chấn động mạnh, Tần Mặc Hàm tiếp một kiếm này, triệt để phá vỡ phòng ngự của nó, một tiếng 'răng rắc' vang lên dẫn theo một tràng âm thanh kéo dài không dứt, thông thiên trụ đã bị va nứt!
Khe hở càng lúc càng lớn, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy, phảng phất địa long xoay người, trời đất tựa hồ muốn sụp đổ. Giờ phút này trên trời kinh lôi gào thét, Thiên Đạo kia đã hoàn toàn phát cuồng!
Thông Thiên Trận bị hủy, linh lực vốn không ngừng bị rút lên cao, lúc này bỗng nhiên dừng lại, sau đó cấp tốc chảy trở về, cuồn cuộn linh lực đột nhiên đổ xuống bốn phía, giống như hủy thiên diệt địa, trăm dặm mặt đất xung quanh sau cơn chấn động mạnh liền cấp tốc sụp đổ, chân trời phảng phất bị phá ra một cái động rỗng, gió lốc cuồng bạo bọc lấy linh lực, mang theo mảnh vỡ thông thiên trụ, như cơn mưa đá từ trời giáng xuống.
Tần Mặc Hàm vung ống tay áo, lập tức một tiếng lanh lảnh réo vang, Côn thân ảnh khổng lồ hiện ra, cái đuôi lớn quét đi một mảnh loạn thạch, một cái lao xuống, mang theo ba người trong chớp mắt từ nơi đầy trời kình khí bay ra, mà sau lưng Côn, sóng xung kích vẫn như cũ nghiền ép hết thảy sinh mệnh.
Trong nháy mắt đã đến gần Mê Trận, Côn Côn gấp rút kêu một tiếng. Tần Mặc Hàm lớn tiếng nói: "Côn Côn, biến trở về."
Vừa dứt lời, một đầu Tiểu Bàn Ngư kinh hãi không thôi ô ô kêu, va vào trong ngực Tần Mặc Hàm, dính ở trên người nàng. Tần Mặc Hàm một trái một phải đồng thời níu lại Tô Tử Ngưng cùng Nữ Nguyên, vì bảo vệ hai người nàng không thể không nắm chặt, một bên ôm Tô Tử Ngưng, một bên nắm đai lưng của Nữ Nguyên, không chút do dự xông vào Trận Pháp, thần thức thả đến cực hạn, tại trong Trận Pháp nhanh chóng xuyên qua!
Mấy người vừa rời khỏi Trận Pháp chỉ một hơi thở, Mê Trận cùng cỗ linh lực cuồng bạo kia trực tiếp va vào nhau, cỗ sức mạnh đáng sợ bị ngăn chặn lại, cũng cho Tần Mặc Hàm cơ hội đào thoát thăng thiên. Đợi đến lúc tránh đi thật ra nhìn lại phía sau, toàn bộ địa vực đã bị lật tung không còn gì, nàng mới lảo đảo đứng vững thân thể.
Tần Mặc Hàm hai tay đều đang run nhẹ, bởi vì quá mức khẩn trương, nhất thời cũng quên mất nàng đang dắt lấy hai người. Tô Tử Ngưng mặc dù căng thẳng vạn phần, nhưng nhìn thấy Thông Thiên Trận bị hủy, Tần Mặc Hàm lại giống như thiên thần che chở nàng, tâm tình quá tốt rồi. Chỉ là nhìn Tần Mặc Hàm tay trái ôm lấy mình, tay phải tựa hồ cũng ôm Nữ Nguyên, mà Nữ Nguyên bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người, cũng quên chính mình là làm sao qua được, tự nhiên không kịp phản ứng.
Tô Tử Ngưng có chút không vui nhìn nửa ngày, sau đó nhíu lên lông mày, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào Nữ Nguyên.
Nữ Nguyên lấy lại tinh thần mới phát hiện ánh mắt quân thượng khác thường, kia nhìn như đạm nhạt lại mang theo cỗ buồn bực không tả được, để Nữ Nguyên thoáng sững sờ. Sau đó nàng phát hiện ở giữa còn có Tần Mặc Hàm, lại cảm giác tay nàng ta đang túm lấy đai lưng của mình, phần bụng bị ép có chút đau nhức... Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thoạt nhìn nàng giống như được ôm, ý nghĩ này để nàng lập tức bắn ra xa.
Cũng chẳng biết tại sao nàng cảm giác hết sức quẫn bách, mắt nhìn Tần Mặc Hàm lại nhìn quân thượng, sống hơn vạn năm Ma Tộc lãnh khốc ma đầu, thế mà lần thứ nhất nếm đến tư vị đỏ mặt, quân thượng tựa hồ có chút chua?
Tần Mặc Hàm lúc này cũng đã hồi thần, nhìn thấy Nữ Nguyên như bị kim đâm cấp tốc tránh đi, lại thấy Tô Tử Ngưng thu hồi ánh mắt, trở lại dáng vẻ điềm nhiên như không việc gì, để nàng có chút dở khóc dở cười. Nhưng nhìn sắc mặt người yêu có chút tái nhợt, nàng lại càng nhiều đau lòng, mở miệng nói: "Chúng ta nhanh trở về, Thông Thiên Trận bị hủy, Nó hẳn là sẽ yên tĩnh một thời gian."
Trong ngực Tiểu Bàn Ngư còn đang dính chặt, Tần Mặc Hàm đang muốn ôm nó xuống, lại bị Tô Tử Ngưng vươn tay xách đi. Tần Mặc Hàm sợ nàng thương thế còn chưa tốt, liền dứt khoát ôm nàng ngồi trên phi kiếm, hướng trở về Lạc Thủy Chi Tân.
Côn Côn còn muốn dính Tần Mặc Hàm một chút, vừa mới lập công tự nhiên nghĩ lấy thưởng, lắc lắc cái đuôi chen vào trong ngực Tần Mặc Hàm. Tô Tử Ngưng bất mãn vớt nó qua, chọc chọc: "Kia là thê tử ta, trong ngực nàng chỉ ta được quyền chiếm, không cho phép ngươi chen vào."
Tần Mặc Hàm nghe một câu hai nghĩa, thấp giọng bật cười, lại thấy Tô Tử Ngưng nghiêng đầu dò xét, liền kề tai nói khẽ: "Nàng ghen?"
Tô Tử Ngưng lầm bầm: "Ta ghen với Côn Côn làm gì?"
"Cho nên nàng là ghen với thuộc hạ sao? Lúc đó ta tình thế cấp bách, cũng không nghĩ nhiều."
Tô Tử Ngưng trẻ con mà cùng nàng nháo lên: "Đã nhiều năm như vậy, nàng liền không có ôm qua người khác, nàng giờ đã là người có vợ, làm sao không nhiều chú ý, còn ôm lâu như thế?"
Tần Mặc Hàm cười gật đầu: "Đúng nha, mùng bốn tháng tám, ta liền là người có vợ." Nghĩ đến hôn kỳ đã định, trong lòng nàng liền dâng lên cỗ sung sướng cùng hạnh phúc khó tả. Nàng nhịn không được ôm Tô Tử Ngưng, lẩm bẩm nói: "Ta thật vui vẻ. "
Tô Tử Ngưng rơi vào cái ôm thơm ngọt mềm mại của nàng, lời kia như rót mật vào đáy lòng, cũng không nháo nữa, giữa đôi lông mày là ý cười ấm áp: "Ta cũng vậy."
------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện