Mà trong phòng, Tô Tử Ngưng nửa dựa vào trong ngực Tần Mặc Hàm, Tần Mặc Hàm ôm nàng, tay phải nhẹ nhàng xoa bên hông nàng. Cái bàn trước giường bị đụng đến nghiêng lệch ở một bên, Tô Tử Ngưng nhíu mày lẩm bẩm lấy.
Nàng uống rượu say, Tần Mặc Hàm buông nàng xuống đi đóng cửa, nàng liền lảo đảo hướng bên giường đi, trực tiếp đụng phải góc bàn, lưng eo vừa vặn đụng ở phía trên, phát ra một tiếng rên đau.
Nếu ngày thường, tu vi như vậy đụng một cái tự nhiên vô sự, chỉ là uống say căn bản không nhớ rõ dùng linh lực hộ thể, lần này đâm đến thật, Tần Mặc Hàm mau chóng tới đỡ nàng, cho nàng xoa, hỏi nàng đau không.
Đại khái là muốn nũng nịu, Tô Tử Ngưng liền mềm mềm kêu đau, Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ: "Ngoan, ta điểm nhẹ."
Dưới tay xoa, nghĩ nghĩ lại xốc lên vạt áo của nàng, lộ ra vòng eo thon gầy trắng nõn mềm mại, da thịt trắng như đồ sứ dưới ánh nến càng thêm lóe sáng, mười phần mê người, Tần Mặc Hàm sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt rơi vào một vết bầm trên lưng, đưa tay cho nàng xoa.
Ngón tay lành lạnh có chút kích thích, Tô Tử Ngưng nhịn không được thấp hừ một tiếng, thanh âm mềm mại đáng yêu uyển chuyển.
Tần Mặc Hàm hít vào một hơi: "Nàng con sâu rượu này, uống nhiều như vậy."
Tô Tử Ngưng ngẩng đầu mông lung nhìn xem nàng: "Ta nơi nào uống đến nhiều, ta rõ ràng cùng nàng uống."
Tần Mặc Hàm nhìn nàng, cọ xát dưới cái mũi của nàng: "Nhưng nàng tửu lượng không tốt, bây giờ thành cái con ma men." Nàng lông mày cố ý vặn lấy, nghiêm túc nói.
Tô Tử Ngưng mím môi nhìn Tần Mặc Hàm, men rượu để đầu óc của nàng không quá minh mẫn, chỉ có thể dựa vào ngữ khí cùng biểu lộ của đối phương để phân biệt, lập tức ủy khuất nói: "Nàng thật đáng ghét."
Tần Mặc Hàm bật cười, giãn ra lông mày góp đi tới, thấp giọng cười nói: "Ta làm sao đáng ghét?"
Tô Tử Ngưng ngồi thẳng người, níu lấy vạt áo Tần Mặc Hàm: "Chúng ta mới thành thân ngày đầu tiên, nàng hảo hung, bày sắc mặt với ta, hiện tại... hiện tại còn mắng ta là con ma men."
Nghe người trong lòng ủy khuất lên án, lại thêm biểu lộ đáng yêu kia, để Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy tân nương của mình đáng yêu đến rối tinh rối mù. Hôm nay linh tửu nồng độ cũng không cao, Tô Tử Ngưng hiện là say đến hồ đồ rồi, bất quá bằng vào tu vi của nàng, chờ một lúc cũng sẽ hóa giải, bởi vậy nhịn không được thừa cơ đùa nàng: "Ta đáng ghét như vậy, nàng còn muốn cùng ta thành thân sao?"
Tô Tử Ngưng sững sờ, gấp giọng đáp: "Muốn chứ, muốn chứ, không cho nàng chơi xấu, chúng ta đã thành thân xong rồi. Ta còn không có cùng nàng động phòng, tại sao có thể không thành thân."
Tần Mặc Hàm bật cười: "Cô nương ngốc."
Tô Tử Ngưng lần này tựa hồ kịp phản ứng, mò mẫm dựa tới gần: "Làm sao còn không động phòng đi, nàng ngồi đây làm gì?"
Tần Mặc Hàm bị Tô Tử Ngưng làm cho dở khóc dở cười, nhìn nàng ấy vẻ mặt mông lung lại tràn đầy mong đợi, nàng nhịp tim đập có chút nhanh, người này không phải đang câu dẫn nàng sao?
Chỉ là... Nàng dừng một chút, cố ý cau mày nói: "Nhưng nàng say hồ đồ rồi, ta không thể khi dễ người uống say."
Tô Tử Ngưng tựa hồ không ngờ đến nàng sẽ trả lời như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó lung lay đứng lên, Tần Mặc Hàm thấy nàng đứng lên, cũng không biết nàng muốn làm gì, liền đứng lên muốn đỡ lấy nàng, lại bị Tô Tử Ngưng ngăn lại: "Nàng đừng nhúc nhích, nàng chờ một chút."
Tô Tử Ngưng hàm hồ nói, Tần Mặc Hàm thấy người kia đứng dù bất ổn nhưng lại không đến mức té ngã, liền mím môi nhìn, sau đó, nàng nhìn thấy Tô Tử Ngưng đưa tay cởi xuống đai lưng trước đó đã bị mình nới lỏng.
Đai lưng lụa đỏ tơ vàng được Tô Tử Ngưng giải khai, sau đó liền tùy ý rơi xuống đất, Tần Mặc Hàm còn không kịp phản ứng, người trước mắt đã vươn tay nắm vuốt vạt áo, chậm rãi trút bỏ, hỉ phục đỏ rực mềm mại trượt xuống, rơi vào trên đai lưng, chồng chất giống như tầng tầng lớp lớp cánh hoa.
Thời khắc này Tô Tử Ngưng chỉ mặc một thân tiết y, bởi vì thành thân, cho nên tiết y bên trong cũng là màu đỏ khinh bạc. Giờ phút này theo động tác cởi hỉ phục của nàng, tiết y cũng bị kéo lệch xuống, lộ ra một mảnh da thịt oánh nhuận hoàn mỹ.
Y sam nửa che nửa đậy, lộ ra cái cổ thon dài mỹ hảo, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp ấn vào mi mắt, đường cong trước ngực như ẩn như hiện, hợp cùng ánh mắt óng ánh thủy nhuận của nàng, quyến rũ câu hồn, để Tần Mặc Hàm làm sao đều không thể chuyển mắt. Tần Mặc Hàm ánh mắt càng sâu thêm, bên trong ẩn ẩn một vòng ánh sáng, từng chút nóng rực lên.
Tô Tử Ngưng liền như vậy dựa tới gần, thân thể ấm áp toàn bộ dán lấy Tần Mặc Hàm, sau khi uống rượu, nhiệt độ trên người nàng có chút cao, mà kia cỗ hương thơm nhàn nhạt liền nồng đậm lên, bọc lấy mùi rượu rơi vào trong hô hấp của Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn nàng, nhìn xem ái nhân giống như yêu tinh quấn đi lên: "Nàng muốn làm gì?"
Tô Tử Ngưng chỉ mặc tiết y mỏng, vì vậy hơi lạnh bắt đầu xâm nhập, để tinh thần của nàng thanh minh một chút, vừa rồi là uống say vô thức, nhưng bây giờ liền có chút tâm tư. Nàng mười phần lớn gan, dạng chân ngồi trên đùi Tần Mặc Hàm, cúi đầu nhìn người yêu, khóe môi ôm lấy một vòng câu người: "Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của mình, giờ phút này bóng đêm vừa vặn, nàng nói ta muốn làm gì?"
Nàng trong mắt ý cười nhẹ nhàng, nói từng câu từng chữ rõ ràng. Tần Mặc Hàm ôm nàng, cười nhẹ nói: "Xem như nàng đã thanh tỉnh một chút."
Tô Tử Ngưng ý cười ngưng lại, mặt có chút đỏ, ngập ngừng nói: "Ta cũng không phải say đến lợi hại."
Tần Mặc Hàm ánh mắt liếc nhìn tư thế dạng chân của nàng, thấp nở nụ cười, nguyên bản vịn eo nàng chuyển thành ôm: "Ân, nàng còn nhớ rõ muốn động phòng, xác thực cũng không quá say."
Tần Mặc Hàm như thế vừa ôm, các nàng liền thiếp ở cùng nhau, hỉ phục vốn là nhu nhuyễn khinh bạc, lại thêm Tô Tử Ngưng giờ phút này chỉ còn lại tiết y, xúc cảm mềm mại cơ hồ không cách nào che chắn.
Tô Tử Ngưng còn sót lại chếnh choáng tựa hồ bắt đầu lên men, nơi hai người dán vào cùng nhau nhiệt ý dần dần khuếch tán, Tô Tử Ngưng vốn là hô hấp có chút nhanh, giờ phút này dồn dập hơn rất nhiều, tay nàng nhẹ nhàng khoác lên vai Tần Mặc Hàm, tư thế này để nàng cao hơn Tần Mặc Hàm một chút, liền thấp mắt nhìn xem thê tử giờ phút này đẹp đến khiến người mê say.
"Mặc Hàm. "
Tần Mặc Hàm ngửa đầu nhìn nàng, thanh minh trong mắt nổi lên sắc mê ly, khóe miệng giương nhẹ, trầm thấp ứng tiếng. Lúc Tô Tử Ngưng cúi đầu áp xuống, nàng lập tức ngẩng mặt nghênh đón lấy.
Tô Tử Ngưng chạm đến một mạt nhu nhuyễn, chỉ cảm thấy trong lòng dao động ra một dòng nước ấm, không diễn tả được kích động cùng vui sướng, dán lấy vuốt ve, nàng lại nhịn không được khẽ mở mắt ra nhìn Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm đôi mắt khép hờ, cảm giác được Tô Tử Ngưng rời đi, liền run rẩy mở ra, màu mực trong mắt như một đầm nước tràn đầy thâm tình, lại giống như có điểm điểm ngôi sao rơi xuống, lóe ánh sáng nhạt.
Tô Tử Ngưng cảm giác thần hồn của mình đều bị ánh mắt kia hút vào, lại cúi đầu tiếp tục ngậm lấy bờ môi Tần Mặc Hàm, khoảng cách quá gần, nên nàng chỉ có thể nhìn thấy một phần gương mặt người kia, có chút mơ hồ, nhưng kia làn da nhẵn nhụi không một tia tì vết, kia lông mi thật dài cong lên, giống như cánh bướm run rẩy.
Nàng có chút thối lui, chỉ cảm thấy môi của đối phương mê người lợi hại, lại tiếp tục dán lên, Tần Mặc Hàm rất ngoan ngoãn, tùy ý nàng tới gần rời đi, phảng phất đùa vui. Một lần cuối cùng, Tô Tử Ngưng hiển nhiên chịu không nổi như gần như xa, trực tiếp hôn lên thật sâu.
Tần Mặc Hàm vẫn như cũ đỡ nàng, hé mở răng môi tùy ý nàng tiến vào, không ngừng quấn quýt si mê hôn sâu, mà giờ khắc này bầu không khí từng chút nóng lên. Hai người dây dưa gắn bó, xoang mũi tràn ra điểm điểm tiếng thở dốc, sau một khắc càng trở nên triền miên.
Tần Mặc Hàm đầu lưỡi rất nhanh liền cảm giác được đôi răng mèo đáng yêu kia, chúng nó bắt đầu nhú ra một chút, để nàng không nói ra được trìu mến, nhìn Tô Tử Ngưng vốn động tác nhiệt liệt bỗng dưng hoãn lại, Tần Mặc Hàm lập tức ôm eo của nàng, một cái xoay người, mang theo Tô Tử Ngưng ngã xuống giường.
Tô Tử Ngưng gương mặt đỏ bừng, con mắt màu đỏ cũng mở ra, tựa hồ lộ ra quẫn bách, Tần Mặc Hàm cười khẽ một tiếng, có chút rời đi, nỉ non nói: "Không có chuyện gì, nàng giao cho ta."
Dứt lời nàng