Tô Tử Ngưng toàn thân phát lạnh, nửa ngày mới khẽ run nói: "Cho nên. . . Cho nên một đời kia, nàng vừa được sinh ra liền..." Cái chữ kia nàng nói không nên lời, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn đau xót không thể diễn tả được, khiến cho nàng có chút khó chịu.
"Tử Ngưng, nàng đừng lo, ta bây giờ không phải rất tốt sao?" Phát hiện Tô Tử Ngưng phản ứng quá mức, Tần Mặc Hàm vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.
Tô Tử Ngưng ôm Tần Mặc Hàm thật chặt, chuyện trước kia nàng từng lo lắng cùng sợ hãi lần nữa dâng lên, Tần Mặc Hàm rõ ràng có đại khí vận, vì sao lại liên tục gặp tử kiếp, giống như....thiên đạo không dung nàng ấy. Ý nghĩ này để nàng rơi vào hầm băng, vừa sinh ra liền chết yểu, vì lẽ đó, đời trước Tần Mặc Hàm vốn không tránh được....
"Mặc Hàm, Tần gia gia vì sao nghĩ đến biện pháp đó để cứu nàng?" Đưa linh hồn sang dị thế để tránh thiên phạt, trên đời này mấy ai có thể nghĩ ra? Nàng trước đây cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một thế giới khác tồn tại ngoài Tu Chân giới.
Tần Mặc Hàm đôi mi buông xuống, nói khẽ: "Thái gia gia tại thời điểm ta vừa sinh ra, liền gặp được một vị nữ tử áo đỏ, nàng ấy bày cách cho thái gia gia."
"Vị kia chính là Chấp Mặc sao?" Tô Tử Ngưng lập tức kịp phản ứng.
"Ân."
Tô Tử Ngưng hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao khóa Tần Mặc Hàm: "Ta có. . . Ta có một ý nghĩ rất hoang đường, thế nhưng bây giờ nhớ tới, lại...lại là hợp lý nhất."
Tần Mặc Hàm nắm tay nàng, nhẹ giọng trấn an: "Ta hiểu được, ta cũng vậy, có thể. . ." Nghĩ đến màu đỏ thiên phạt lôi kiếp, nàng cười khổ một tiếng: "Có thể những gì xảy ra trước khi nàng trùng sinh, mới chính là số mệnh đã định của chúng ta."
Rất hiển nhiên, đời này nàng có thể sống sót, lần nữa trở lại nơi này, trời xui đất khiến chiếm cứ thân thể Lâm Khinh Trần, bồi tiếp Tô Tử Ngưng, đều có liên quan chặt chẽ đến Chấp Mặc.
Tô Tử Ngưng sắc mặt tái nhợt, hết sức kiên quyết nói: "Ta không nhận mệnh! Chúng ta đã đến được ngày hôm nay, nàng tránh được một lần rồi, nhất định sẽ có cách tránh thoát lần thứ hai, ta không cho phép, không cho phép nàng không tồn tại." Nàng cái mũi mỏi nhừ, trong lòng rất sợ hãi, đem Tần Mặc Hàm ôm vào trong ngực. Nàng nhớ lại lúc truyền thừa ở Mai Cốt Chi Địa, vị Tu Di tiền bối kia từng nói rằng, nàng tao ngộ hết thảy không chỉ là nhân họa, mà quan trọng hơn, là họa đến từ trời. Lúc đó nàng không hiểu lắm, nhưng bây giờ trong lòng liền một mảnh sáng sủa.
Tô Tử Ngưng đem sự tình lúc truyền thừa, từ đầu chí cuối nói cho Tần Mặc Hàm biết rõ, Tần Mặc Hàm biểu hiện trên mặt càng phát ra mờ mịt: "Hắn hỏi nàng đây là kiếp thứ mấy? Ý của hắn, nàng chính là luân hồi chuyển thế sao?"
Tô Tử Ngưng cũng có chút nặng nề: "Ta nguyên bản không rõ hắn vì sao nói với ta điều này, thế nhưng ngữ khí của hắn rõ ràng là nhận ra ta, nhưng hắn phi thăng trước lúc Tu Chân giới cùng Ma tộc xảy ra đại chiến, nói cách khác, hắn nhận biết bất quá là kiếp trước của ta?" Người tu tiên đạt đến cảnh giới tối thượng liền có thể biết được kiếp trước của chính mình cùng người khác, nhưng vì sao Tu Di tiền bối lại muốn nói điều đó với nàng? Phải chăng gút mắc giữa nàng cùng Tần Mặc Hàm đã sớm bắt đầu từ kiếp trước?
Nàng quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, trong lòng trăm mối suy tư, vốn tưởng rằng mệnh định cho nàng cùng Tần Mặc Hàm đời này vui vẻ ở bên nhau, không ngờ chờ đón các nàng ở phía trước lại là trùng điệp gian nan thử thách.
Tần Mặc Hàm biết Tô Tử Ngưng sẽ lo lắng, bởi vậy cũng chưa từng nói cho nàng ấy biết, lúc nàng Kết Đan liền gặp phải ba đạo lôi kiếp màu đỏ thiên phạt, nàng khi đó từng hoài nghi thiên đạo cũng không phải phạt nàng, mà là trực tiếp muốn giết chết nàng, bây giờ có thể khẳng định bảy phần rồi. Nhưng nàng cũng thật tò mò, nếu thiên đạo đã muốn diệt nàng, vì sao không triệt để đuổi tận giết tiệt, mà cố tình luôn để lại đường sống cho nàng. Mà trong đó Chấp Mặc rốt cuộc là ai? Bây giờ lại ở nơi nào? Ngày ấy vì sao nhất định phải rời bỏ nàng? Nàng lại không có đầu mối.
Nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ có phiền muộn như thế nào cũng chỉ uổng công, như Tô Tử Ngưng nói, nàng đã tránh thoát được lần đầu thì sẽ thoát được lần thứ hai, một điều rất rõ ràng, nàng luôn có một tia sinh cơ, vừa vặn ứng với quẻ bói kia, tuy là tử kiếp nhưng từ trong tuyệt cảnh luôn tìm thấy đường sống.
Tần Mặc Hàm mỉm cười, nhéo nhéo gương mặt đang sầu muộn của nàng kia: "Gia gia nói, thái gia gia xem cho ta một quẻ, mặc dù là đại hung, nhưng từ trong tử kiếp đều có một chút hi vọng sống, cho nên nàng cũng đừng quá mức lo lắng. Tóm lại bên cạnh ta nhiều quý nhân, lại có nàng bồi tiếp ta cùng một chỗ, không có gì phải sợ, được không?"
Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn xem nàng, nghiêm túc gật đầu: "Ta cùng nàng."
Hai người cùng nhau ngủ một đêm tại tiểu viện, ngày thứ hai chuẩn bị lên đường về Bắc Xuyên, trước mắt Tần Mặc Hàm có một số việc muốn hỏi Tần Tùng, ông là gia chủ đời trước của Tần gia, cũng là người có uy vọng lớn nhất, có một số việc ông hiểu biết rất nhiều so với Tần Bách Xuyên, mà chuyện có liên quan đến lục đại hộ pháp năm đó, các nàng cũng muốn biết rõ ràng. Tô Tử Ngưng tuy nói đối với Tu Chân giới không có hảo cảm, nhưng tổ chim bị phá không trứng lành, một khi Ma tộc xâm lấn, Tần Mặc Hàm toàn gia đều sẽ bị thương tổn, nàng tự nhiên cũng muốn tận tâm tận lực giúp đỡ.
Ngày hôm trước Hoành Châu lại xuất hiện người của Ma tộc dẫn tới một phen kinh động, Hoành Châu Thành thế lực các nơi mười phần sục sôi, rất nhiều tông môn thế gia đều phái người đến Hoành Châu cùng bàn đại sự, Tần gia mặc dù tị thế không ra, nhưng cũng không thể không để ý tới chuyện này, Tần gia cũng phái người đến đây chủ trì đại cục.
Tô Tử Ngưng rất rõ ràng, cái gọi là thương nghị, luôn có những người sẽ không thật sự bỏ ra tâm huyết để mà đối phó Ma tộc, không bàn đến sinh tử tồn vong, mấy thế lực Tu chân ngàn năm qua chỉ ôm khư khư quyền lợi riêng của mình, làm sao sẽ sẵn sàng hy sinh. Cho nên nàng cùng Tần Mặc Hàm đối với kết quả này cũng không có nhiều chờ mong.
Nàng cùng Tần Mặc Hàm thu xếp xong hành lí, mang theo hai người Tần Phóng lên đường về Bắc Xuyên, thế nhưng hai người ở trên đường lớn liền gặp được người quen cũ. Kỳ thật cũng không tính là quen, chính là mấy người đã cùng tham gia làm nhiệm vụ ở Vô Tận Hải Vực, Diệp Ánh cùng Hàn Phi Vi.
Diệp Ánh chưa từng thấy qua toàn bộ gương mặt Tô Tử Ngưng, nhưng là nhận ra được Tần Mặc Hàm, phát giác nữ tử áo đỏ bên người nàng có chút quen thuộc, liền dừng lại. Hàn Phi Vi không có lập tức nghĩ đến Tô Tử Ngưng, dù sao trong ấn tượng của nàng ta, Tô Tử Ngưng cả người âm trầm cổ quái, thực sự không có cách nào đem nàng liên hệ cùng vị nữ tử một thân áo đỏ rực rỡ, dung mạo mỹ lệ tràn đầy sức sống kia.
Nhưng Diệp Ánh đôi mắt liền dính tại trên người Tô Tử Ngưng, nàng trước kia đã gặp qua dáng vẻ Tô Tử Ngưng mỉm cười, nàng ấy trước sau đối Tần Mặc Hàm dịu dàng mềm mại hết mực, để nàng ấn tượng mười phần khắc sâu, xa xa nhìn thấy nàng kia đối Tần Mặc Hàm cười, liền lập tức biết được đó chính là Tô Tử Ngưng. Nàng cũng đã sớm biết Tô Tử Ngưng những năm này tu luyện tại Tiêu gia, thế nhưng nàng một mực bế quan, cũng chưa có dịp gặp lại nàng ấy.
"Tần cô nương, Chấp Mặc, biệt lai vô dạng, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Bây giờ hơn mười năm không thấy, Diệp Ánh trải qua một hồi biến cố sinh tử, so với dĩ vãng càng thêm sâu sắc trầm ổn, bây giờ tu vi đã đạt đến Kim Đan trung kỳ.
Hai người Tần Mặc Hàm còn chưa đáp lại, thế nhưng Hàn Phi Vi vừa nghe Diệp Ánh nói, sửng sốt nửa ngày. Trước mắt hai người tu vi nàng đều nhìn không thấu, rất hiển nhiên so với nàng lợi hại rất nhiều, thế nhưng nàng đã đi vào Trúc cơ thời kỳ cuối, chẳng lẽ hai người kia đều đã Kết Đan? Mà vị nữ tử xinh đẹp quyến rũ trước mắt, lại chính là Chấp Mặc âm lãnh ngày xưa sao?
"Ngươi là Chấp Mặc, làm sao có thể? Ngươi không phải luôn thích mặc y sam trùm đầu màu đen che kín mặt mũi sao?" Dứt lời, vẻ mặt còn là không thể tin nổi.
Tần Mặc Hàm không để ý nàng ta, chỉ là hướng về phía Diệp Ánh nhẹ gật đầu: "Đã lâu không gặp, Diệp cô nương." Tô Tử Ngưng cũng không quá lạnh nhạt với Diệp Ánh, lúc trước cũng có ít nhiều giao tình, liền mỉm cười hỏi thăm một chút.
Ánh mắt Diệp Ánh dừng lại trên gương mặt tươi cười của Tô Tử Ngưng, muốn nói điều gì, lại bị Hàn Phi Vi đánh gãy. Hàn Phi