Tô Tử Ngưng giờ phút này trong đầu còn quanh quẩn lời Chấp Mặc, "Đừng giẫm lên vết xe đổ, bảo vệ tốt nàng." Còn có vô tận bi thương cùng thống khổ trong đôi mắt kia, thẳng tắp truyền đến đáy lòng nàng, bây giờ tỉnh lại, loại đau khổ này phảng phất như chính bản thân nàng trải qua. Cái gọi là luân hồi, nàng đại khái có thể đoán được Chấp Mặc chính là kiếp trước của nàng, nhưng hiện tại nàng ấy trở thành dáng vẻ kia, lại lẻ loi một mình, là vì người yêu của nàng ấy đã sớm không còn sao? Nàng hiện tại liền cảm giác lời Chấp Mặc chính là một cơn ác mộng, lại giống như sự nguyền rủa, quanh quẩn không tiêu tan. Nàng ấy nhắc nhở nàng, nàng có thể một lần nữa sẽ mất đi người thương của mình. Tô Tử Ngưng toàn thân phát run, níu chặt lấy y phục Tần Mặc Hàm, gắt gao cắn môi.
Tần Mặc Hàm trong mắt một mảnh ám trầm, Tô Tử Ngưng đến cùng mơ tới cái gì, vì sao lại kêu Chấp Mặc. Chỉ là người trong ngực trạng thái khiến nàng không thể suy nghĩ nhiều, nàng mím chặt môi, ngẫu nhiên đưa tay trượt đến hai chân của Tô Tử Ngưng, đem người ôm lên, trực tiếp để nàng ấy ngồi vào trong lồng ngực mình.
Tô Tử Ngưng phát giác thân thể nhẹ bẫng, hai chân bị tách ra, dạng chân ngồi tại trên đùi Tần Mặc Hàm, lập tức xấu hổ vô cùng, nơi nào còn lo được sợ hãi.
Nàng mặt đỏ tới mang tai ngẩng đầu, nhìn xem giờ phút này Tần Mặc Hàm gần trong gang tấc, nửa ngày mới đỏ hồng mắt cà lăm mà nói: "Nàng... Nàng làm gì."
Tô Tử Ngưng lúc này hai đầu gối chấm giường, ngồi khóa ở trên đùi nàng ấy, hai nàng đều chỉ mặc trung y mỏng manh, mà Tần Mặc Hàm đang ngẩng đầu nhìn lên, tay quấn chặt eo nàng, hai người phần bụng cơ hồ dán chặt vào nhau, địa phương mẫn cảm cọ sát dưới nhiệt độ ấm áp, càng lúc càng trở nên nóng bỏng. Tô Tử Ngưng động cũng không được, mà bất động cũng không được.
Tần Mặc Hàm chỉ là bình tĩnh nhìn xem con mắt của nàng, xinh đẹp vành mắt đã đỏ lên, trong con ngươi cũng mang theo màu đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc. Ngón tay Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng phủ tại khóe mắt ửng đỏ kia, nghiêm túc xoa xoa: "Nàng cứ nói đi, vừa rồi khóc, là bị dọa sợ sao?"
Ngón tay nàng thanh lạnh man mát, cực kỳ dịu dàng mà xoa lên khóe mắt người trong lòng. Tô Tử Ngưng rủ xuống mi mắt, nói thật nhỏ: "Ta mơ thấy Chấp Mặc."
Tần Mặc Hàm thoáng sững sờ, lập tức trong mắt nổi lên lo lắng: "Nàng mơ thấy nàng ấy như thế nào? Vì sao như vậy gọi Chấp Mặc?" .
Tô Tử Ngưng hít mũi một cái, đem sự tình trong mơ kể hết cho Tần Mặc Hàm, nàng cũng nói ra suy đoán của mình về thân phận Chấp Mặc, nhưng lại không hề nhắc tới chuyện Chấp Mặc dặn nàng phải bảo vệ tốt Mặc Hàm, nàng tạm thời không muốn Tần Mặc Hàm quá mức nặng lòng. Thấy lông mày người kia càng vặn càng chặt, nàng trầm giọng nói: "Nếu như chúng ta đoán không sai, các nàng một đời kia chính là trốn không thoát, ta sợ..." Mấy chữ cuối nàng nói không nên lời, buồn bã nhìn xem Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm không nói chuyện, lượng lớn thông tin đột nhiên ập đến khiến nàng vô cùng chấn động, trong đầu đại khái đã minh bạch mấy phần, nghĩ đến Chấp Mặc trước đây ở trong mộng, lòng nhịn không được đau nhức. Hiện tại đã chắc chắn Chấp Mặc không phải Tô Tử Ngưng, thế nhưng nàng ấy ở bên nàng suốt mười lăm năm trời, sự quan tâm chiếu cố cùng ấm áp kia không thể nào quên. Khó trách Chấp Mặc dù đang trêu đùa nàng cũng không thể nào che giấu hết đau thương, ánh mắt khi nhìn nàng luôn luôn tràn đầy tưởng niệm cùng thống khổ.
Đau lòng Chấp Mặc, thế nhưng Tô Tử Ngưng trước mắt càng cần nàng an ủi, Tần Mặc Hàm không lên tiếng, chỉ là vươn tay đặt lên ót của nàng ấy, nhẹ nhàng kéo xuống, để trán của hai người dán vào nhau, hô hấp quấn quanh cùng một chỗ. Tần Mặc Hàm yên lặng duy trì lấy động tác này, thẳng đến khi người trong lòng tâm tình dần ổn định lại, thân thể cũng không còn căng chặt nữa, Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng cọ cọ trán nàng ấy, khẽ nới lỏng tay.
"Tốt rồi sao?"
Tô Tử Ngưng thẹn thùng mà cúi thấp đầu, lại cẩn thận ngước mắt nhìn nàng một cái: "Ta trọng sinh vô dụng rồi, còn để nàng dỗ ta."
Tần Mặc Hàm miễn cưỡng cười nói: "Là ta hù đến nàng, có lẽ vận khí ta quá không tốt, để nàng sợ."
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Ta còn chưa đủ mạnh, so kiếp trước kém hơn rất nhiều." Nghĩ đến Chấp Mặc một thân khí thế bức người, Tô Tử Ngưng ảo não nói.
Tần Mặc Hàm nhướng mày: "Nói bậy, nàng dám chọn ở bên ta, dĩ nhiên nàng rất mạnh."
Tô Tử Ngưng nhìn nàng, phốc phốc bật cười, nghiêng thân ôm nàng. Vừa mới cử động liền phát giác chính mình vẫn còn đang ngồi trên đùi người kia, biên độ cử động quá lớn khiến cho nơi nào đó cháy bỏng đến rồi, Tô Tử Ngưng đỏ bừng mặt nói: "Nàng để ta xuống đi, ta không muốn ép tê nàng."
Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó ôm lấy nàng cùng nhau ngã xuống, xoay người liền mang theo Tô Tử Ngưng nằm ở bên người mình: "Dạng này liền ép không tê."
Tô Tử Ngưng trắng mắt liếc nàng, khẽ đẩy đẩy vai nàng: "Nàng lại không đứng đắn."
Tần Mặc Hàm thả chậm hô hấp, khẽ điều chỉnh tư thế, nghiêng người đem Tô Tử Ngưng ôm vào trong lồng ngực, trong lòng dâng lên rung động. Ôm nàng ấy, nhưng lại cảm thấy nặng nề. Nàng biết Tô Tử Ngưng bất an, trước đây nàng ấy đối tình cảm các nàng lo lắng, bây giờ lại đối vận mệnh các nàng không yên lòng.
Chấp Mặc đột nhiên xuất hiện, lại không cách nào báo cho các nàng biết nhiều hơn, chỉ sợ thiên cơ không thể tiết lộ, mà sự tồn tại của Chấp Mặc cùng những việc nàng ấy đã làm cho hai nàng, sợ là đã nghịch lại ý trời. Nàng đại khái hiểu, kẻ địch của các nàng cũng không phải vạn năng, các nàng vẫn có thể tìm ra sơ hở mà tránh thoát đi, chỉ là không biết Chấp Mặc hiện tại có thể hay không có chuyện. Tần Mặc Hàm thở dài, vẫn không kềm chế được sầu lo.
"Không thể phi thăng, rốt cuộc là ý gì." Người đang yên tĩnh trong lồng ngực đột nhiên lên tiếng. Tần Mặc Hàm cũng nghĩ không ra, vì sao không thể phi thăng? Đây không phải điều tất cả tu chân giả tha thiết ước mơ sao? Bất quá, toàn bộ tu chân đại lục đã vạn năm không ai phi thăng.
"Ngoan, nàng đêm nay đừng nghĩ nữa, chúng ta vẫn phải từ Tần gia tìm manh mối, hiện tại biết được còn quá ít."
"Ân." Tô Tử Ngưng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặt vùi vào trong ngực Tần Mặc Hàm, chỉ là...Trong đầu của nàng đột nhiên xẹt qua một hình ảnh, lúc Chấp Mặc nói chuyện cùng nàng, ám sắc hoa văn trên cánh tay nàng ấy thật quen thuộc! Nhanh chóng lục lại manh mối trong đầu, nàng trong nháy mắt hiểu ra, khóe miệng nhịn không được cong lên, thì ra chính là hoa văn đó!
Hôm sau vừa tỉnh dậy, Tần Mặc Hàm có chút mờ mịt nhìn xem người trong ngực vô cùng hưng phấn đứng dậy thay y phục, còn quay đầu nói: "Mặc Hàm, nàng nhanh lên, ta có việc muốn nói cho nàng biết."
Tần Mặc Hàm sững sờ, người này đêm qua còn ủ rũ đến không được, ngủ một giấc tỉnh dậy liền phấn chấn đến thế sao.
Thấy nàng ngẩn người, Tô Tử Ngưng lại gần, trực tiếp thay nàng mặc quần áo, Tần Mặc Hàm sắc mặt đỏ lên, nhìn xem tay người kia ở trên đai lưng nàng làm loạn, nói khẽ: "Được rồi, ta tự mình làm."
Thay y phục xong, Tô Tử Ngưng cấp tốc vẽ ra hoa văn trên giấy, đường cong màu mực giống như dây leo lan tràn quấn quanh, một chút đan xen, cuối cùng hội tụ thành một bức tranh, nhìn kỹ giống như một con mãnh thú, bộ mặt dữ tợn mà nhìn chằm chằm người khác, khiến cho Tần Mặc Hàm khẽ giật mình: "Đây là hoa văn trên tay Chấp Mặc."
"Thật sao? Mặc Hàm, nàng xác định ta vẽ đúng rồi?" Tô Tử Ngưng có chút kích động, nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm.
"Không sai, chính là cái này. Ta biết Chấp Mặc nhiều năm như vậy, sẽ không nhầm được, cái này cũng là ma khí xâm lấn tạo thành sao?" Lúc ấy nàng sở dĩ coi Chấp Mặc chính là Tô Tử Ngưng, nguyên nhân cũng vì ám sắc hoa văn này.
"Phải, mà cũng không phải." Tô Tử Ngưng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm bản vẽ, sau một hồi mới chậm rãi nói: "Đây không phải ma khí xâm lấn, mà là Ma tộc chí cao vô thượng đồ đằng."
Tần Mặc Hàm con ngươi co chặt: "Đồ đằng?"
Tô Tử Ngưng gật đầu: "Nàng biết đấy, trước khi trọng sinh ta từng nhập ma, lại là trưởng lão Ma tộc, dĩ nhiên biết rõ một số sự việc bên trong. Tại Ma Đô, ta từng gặp qua biểu tượng này, sau đó một ma tu nói cho ta biết, đây là đồ đằng tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng, chỉ có ở hoàng tộc ma giới."
Tần Mặc Hàm hiển nhiên không bình tĩnh nổi, nàng hít vào một hơi: "Cho nên, Chấp Mặc là ma, còn là địa vị phi phàm ma?"
"Năm đó ta từng gặp qua Nữ Nguyên, là một trong lục đại hộ pháp còn sống sót, trên tay nàng ta cũng có hoa văn dạng này, chỉ là so với Chấp Mặc có chút khác biệt."
Tần Mặc Hàm chau mày: "Ý của nàng, Chấp Mặc cũng là một trong lục đại hộ pháp?"
Tô Tử Ngưng giơ lên lông mày, lắc đầu: "Không phải lục đại hộ pháp, nàng là... Ma Đế." Tô Tử Ngưng nói ra câu này, trong lòng lập tức buông lỏng, nàng nghĩ đến năm ấy ở Mai Cốt Chi Địa, lúc dung hợp cùng tàn thức của Ma Đế, trong nội tâm nàng liền đau nhức khó nhịn. Ngay lúc đó Chấp Mặc vì sao thống khổ như vậy? Thời điểm đó Tần Mặc Hàm ở nơi nào, là ai?
Tần Mặc Hàm