Trong mắt Tô Tử Ngưng thoáng chốc nổi lên sát khí, nam nhân vô sỉ kia năm đó hãm hại Tần Mặc Hàm, nàng còn chưa tính sổ, bây giờ lại gieo họa Nhạc Phồn. Tô Tử Ngưng thù dai vô cùng, năm đó Lâm gia, Tô gia, còn có hắn, nàng một cái đều sẽ không bỏ qua!
Tần Mặc Hàm phát giác khí tức của nàng không đúng, đưa tay nắm tay lòng bàn tay nàng, trấn an một phen, bên kia nam nhân đảo mắt nhìn xung quanh, lặng lẽ nói: "Bất quá, lần này xui xẻo nhất vẫn là Lạc Uyên, nghe nói chủ phong liên hợp với ba trưởng lão khác đối với hắn tạo áp lực, nói hắn quản giáo không nghiêm, trời sinh tính tùy ý, không có tư cách chưởng quản Tử Vân Các, bắt hắn giao lại cho tông chủ Lạc Nhật Phong chưởng quản."
"A, ta hiểu được, đây mới là mục đích chính của Vô Cực Tông." Tô Tử Ngưng hừ lạnh một tiếng, dựa theo tính cách Lạc Uyên, ngài nghe Nhạc Phồn, khẳng định là tin tưởng Nhạc Phồn, huống hồ ngài dung túng đồ đệ ai cũng biết, đối với đồ đệ tâm đắc như Nhạc phông, ngài càng thêm tự hào cùng hết mực yêu thương. Nếu như không có cách nào chứng minh Nhạc Phồn trong sạch, vì Nhạc Phồn, ngài rất có thể sẽ từ bỏ Tử Vân Các để đổi lấy tính mạng đồ đệ mình.
Tần Mặc Hàm chau mày, theo Tô Tử Ngưng rời khỏi tửu điếm, lo lắng nói: "Chẳng biết vì sao chuyện này gây ra chấn động lớn đến như vậy, bây giờ coi như Vô Cực Tông có bức sư tôn dùng Tử Vân Các đổi Nhị sư tỷ, sợ cũng không xong rồi."
"Còn có thể vì sao, nhất định là do tên khốn Lam Hiên. Nhị sư tỷ nếu như còn sống, hắn nửa đời sau khẳng định ăn ngủ không yên."
"Nàng nói phải." Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu. Đã thấy một mặt đông lạnh Tô Tử Ngưng chuyển động con ngươi, nói khẽ: "Nếu không chúng ta tiến vào Vô Cực Tông, trước đi tìm sư phụ của nàng?"
Tần Mặc Hàm nhìn nàng nguyên bản trên mặt sát khí chưa tan, lúc này đột nhiên lộ ra vẻ mặt lén lút dò hỏi, vừa đáng yêu vừa buồn cười, nhịn không được che miệng nhẹ cười lên.
Tô Tử Ngưng trừng lớn mắt: "Nàng cười cái gì?"
Tần Mặc Hàm thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Cười thê tử ta cùng ta thần giao cách cảm, vừa hung dữ lại vừa đáng yêu."
Tô Tử Ngưng sắc mặt đột nhiên nóng lên, thoáng hiện một tầng ửng đỏ, xoay người liếc mắt xem thường, sờ sờ mặt, trong miệng nói lầm bầm: "Cũng không biết ta hung dữ như thế là vì ai."
Đến đêm, hai nàng dựa theo trí nhớ lặng lẽ tìm đến Vô Cực Tông, bởi vì nơi này là tông môn lớn nhất Dĩnh Thành, lại có địa thế mây núi bao quanh, cho nên phòng vệ cũng không quá nghiêm ngặt. Đối với đại trận hộ sơn, Tần Mặc Hàm mười phần hiểu rõ, mấy năm nay nàng đối với trận pháp rất chú tâm nghiên cứu, rất nhanh liền mở ra một cái khe, dẫn theo Tô Tử Ngưng không tiếng động đi vào.
Tuy nói đã rất nhiều năm chưa từng trở về, Tần Mặc Hàm đối đường đi trong Tử Vân Phong vẫn rất quen thuộc, nàng triệu ra phi kiếm, dọc theo rừng cây năm đó nàng từng tới tới lui lui tập luyện ngự kiếm thuật, cấp tốc tiến vào Tử Vân Phong.
Thế nhưng Tử Vân Phong lúc này rất khác biệt so với ngày xưa. Đệ tử gác đêm không biết đi nơi nào, dãy sân viện nơi đệ tử áo trắng ở lại cũng trống rỗng, trong sân lá rụng chất thành một tầng mỏng, hiển nhiên đã mấy ngày không có ai dọn dẹp. Nhớ năm đó Tử Vân Phong sức sống bừng bừng, đệ tử đông đúc, uy danh trải rộng, là niềm tự hào lớn nhất Vô Cực Tông, mà hiện tại ánh hoàng hôn vừa buông xuống, khắp nơi một mảnh hiu quạnh.
Tần Mặc Hàm thần sắc có chút ảm đạm, dù sao đây nơi đầu tiên ở Tu Chân giới đem đến cho nàng cảm giác ấm áp cùng lòng cảm mến. Nàng dùng thần thức thăm dò, xung quanh cũng không có bao nhiêu đệ tử, chỉ còn lại mấy đệ tử áo xám ở gần nơi ở của Lạc Uyên sư tôn, mà trong viện không có khí tức của ngài, hẳn là ngài không ở nơi này.
Tô Tử Ngưng biết Tần Mặc Hàm giờ phút này tâm tình không tốt, yên lặng nắm chặt tay của nàng, mang theo nàng trở về viện tử năm đó các nàng ở. Hết thảy đều là dáng dấp ban đầu, liền ngay cả gian phòng của Tần Mặc Hàm cũng vẹn nguyên như trước lúc nàng xảy ra chuyện, trên bàn quyển Huyền Thiên Cửu Quyết lật ra hai phần ba, trang sách vẫn dừng ở chỗ năm xưa các nàng đọc đến. Từ cái bàn đến giường chiếu vẫn hệt như năm đó. Hiển nhiên chưa từng có ai đến ở qua nơi này, thế nhưng Tần Mặc Hàm phát hiện, trên mặt bàn chỉ phủ một tầng bụi mỏng, thoạt nhìn là mấy ngày nay mới có, cũng chính là mấy chục năm trôi qua, nơi này luôn có người đến thu dọn.
Trong lúc nhất thời Tần Mặc Hàm trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nơi này Tử Vân Phong, chân chính có thể nhớ kỹ nàng, lại có khả năng thay nàng duy trì nguyên vẹn gian phòng, đại khái chỉ có sư tôn cùng Nhị sư tỷ. Năm đó nàng mặc dù một mực đối bọn họ lễ kính có thừa, nhưng bởi vì nàng đang ở trong thân thể người khác, cho nên tính cách nàng tương đối lạnh nhạt, cũng chưa từng hết lòng thân cận đối đãi bọn họ, nàng vẫn luôn nhớ rõ, Lạc Uyên cùng Nhạc Phồn đối nàng rất tốt. Nhưng chưa từng nghĩ, phần cảm tình này đã khắc sâu như vậy.
"Khó chịu?" Thấy Tần Mặc Hàm nhìn chằm chằm vào sách trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng đè ép ở phía trên, Tô Tử Ngưng vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, khẽ nhô đầu lên trêu chọc hỏi nàng, trong mắt lại tràn đầy dịu dàng cùng thấu hiểu.
Tần Mặc Hàm nghiêng đầu lại, Tô Tử Ngưng lập tức cọ cọ vào sườn mặt của nàng: "Tuổi đã cao, không cho khóc nhè."
Vẻ lo lắng trên mặt Tần Mặc Hàm trong nháy mắt bị người kia chọc cho tản ra, nàng ánh mắt xoay chuyển, ra vẻ bình tĩnh nói: "Ta cũng không phải nàng, làm sao lại khóc nhè."
"Lạc phong chủ còn chưa có trở lại, nếu không chúng ta đến đợi tại viện tử của ngài. Chỉ có hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, chúng ta mới có thể tìm được cách giúp nhị sư tỷ." Tô Tử Ngưng hừ nhẹ một tiếng, suy tư chốc lát, lại nói.
"Ừm, cũng tốt."
Mãi cho đến giờ Hợi, Lạc Uyên mang theo một thân mỏi mệt trở lại Tử Vân Phong, trong lòng buồn bực thất vọng cùng lo lắng, khiến cho người vốn xưa nay tính tình thoải mái trở nên trầm thấp chán chường. Thấy sư tôn trở về, mấy đệ tử áo xám vội ra hành lễ: "Phong chủ trở về rồi?"
Lạc Uyên nhẹ gật đầu: "Muộn rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến ta."
"Chúng con không mệt, ngược lại là ngài nhìn rất mệt mỏi, chúng con đi chuẩn bị nước nóng cho ngài tắm trước." Nói xong nhanh đi bận rộn.
Lạc Uyên quét mắt nhìn quanh Tử Vân Phong, ánh mắt thê lương, nghĩ đến mấy đồ đệ của chính mình, trong lòng càng thêm khó chịu. Nguyên lai tưởng rằng thoát khỏi cái gia tộc khiến cho hắn thở không nổi kia, tìm được sư phụ của mình, sau này sẽ sống một cuộc đời tự do khoái hoạt, thế nhưng mấy trăm năm trôi qua, nơi này càng ngày càng để hắn không chịu nổi, toàn một đám người ra vẻ đạo mạo, dối trá đến cực điểm!
Hắn thật sâu hít vào mấy hơi, bình phục tâm tình bước vào viện tử, chỉ là còn chưa đi vào, con ngươi hắn thoáng co rụt lại, hiện lên một tia lãnh ý cùng trào phúng. Hắn tức giận phất ống tay áo, linh lực cấp tốc trong sân xoay quanh, trầm giọng nói: "Dám đi vào, vì sao không trực tiếp lộ diện."
Hắn vừa dứt lời, hai dáng người một đỏ một trắng từ trong bóng đêm đi ra, hắn nhìn xem hai nữ tử kia, trong mắt hơi kinh ngạc lại mang theo tia không thể tưởng tượng nổi, hắn trừng mắt nhìn, lời nói đều nói không có thứ tự: "Con... Các con, nha đầu? Con là nha đầu, còn có... Tiểu nha đầu kia!" Hắn kích động đến rung cả chòm râu, ngón tay thất lễ chỉ chỉ, vừa mới dáng vẻ nghiêm túc