Sắc mặt Tô Nhạc tái xanh một câu cũng nói không nên lời, Tô Tử Ngưng không phải con ruột hắn, việc này nói ra chẳng phải để người trong thiên hạ đều biết hắn bị Lâm San đội nón xanh sao? Vì vậy hắn chỉ có thể cắn răng nuốt vào nước đắng, miễn cưỡng nói: "Tô mỗ không dám."
"Tô gia chủ, ngài nên cảm thấy may mắn vì ta chưa tính đến những gì ngài thiếu Tử Ngưng, Tụ Hồn Đăng ta sẽ cho người đưa đến Tô gia, còn cái khác, ngài cũng đừng nên nghĩ tới. Nàng thụ thương, mời Tô gia chủ nhường bước."
Thanh âm nàng vẫn đạm nhạt, thế nhưng lại không chút nào che giấu một cỗ uy áp khiếp người quét đến, khiến hai người Tô Nhạc hoảng sợ lùi ra mấy bước.
Nhạc Phồn giờ phút này đã được đỡ ngồi xuống một bên, Lạc Uyên tranh thủ thời gian giải phong ấn đan điền cho nàng. Thấy Tần Mặc Hàm ôm Tô Tử Ngưng rời đi, nàng khẽ hé miệng mỉm cười. Chỉ là đột nhiên từ phía sau duỗi đến một bàn tay trắng nõn, cầm khăn lụa dịu dàng lau đi vết máu trên mặt nàng, khiến nàng có chút sững sờ, lập tức quay đầu. Thì ra đệ tử mang mũ trùm một mực đứng sau lưng Tần Mặc Hàm, chính là Bạch Liễm! Nhạc Phồn vừa kinh ngạc vừa có chút nóng nảy, Bạch Liễm không phải chạy trốn rồi sao? Vì cái gì lại chạy đến nơi này, đây không phải tự chui đầu vào lưới sao?
Bạch Liễm nhìn nàng thần sắc biến hóa, trong mắt cảm xúc phức tạp khó tả, nàng lắc đầu, chỉ chỉ Tần Chính Tiêu, ra hiệu Nhạc Phồn không cần lo lắng.
Vô Trần Tử hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Lạc Uyên: "Dù cho Lam Hiên cùng Ma tộc có cấu kết, nhưng Nhạc Phồn cùng ám đan sư có tiếp xúc cũng là sự thật, sư đệ, ngươi vẫn không có cách nào chứng minh trong sạch của nàng."
"A, trong sạch? Các vị đang ngồi ở đây có dám vỗ ngực nói, các vị xưa nay chưa từng cùng ám đan sư tiếp xúc qua! Ám đan sư cũng có người tốt kẻ xấu, dù có một số người tội lỗi tày trời, nhưng vẫn có những người chuyên tâm tu hành, các vị từ đâu tự cho bản thân cái quyền đuổi tận giết tuyệt người khác?" Lạc Uyên cũng không cách nào nhịn được nữa, trực tiếp trợn mắt nói.
Lạc Trầm vẻ mặt ngột ngạt nhìn Lạc Uyên, nửa ngày không có mở miệng, thế nhưng bàn tay lại co chặt trong ống tay áo. Đã nhiều năm trôi qua, hắn vậy mà vẫn vô pháp vô thiên như trước, không có tiến bộ.
Tần Chính Tiêu đúng lúc tiếp lời: "Ám đan sư cũng không phải Ma tộc, chẳng qua là thiên phú kì lạ thôi. Lão gia chủ chúng ta nói, chỉ cần bọn họ chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lí, Tần gia tuyệt đối không xuống tay với bất kỳ một ám đan sư nào. Đồng dạng, dù cho thân phận chính phái đến cỡ nào, dám to gan đi vào tà đạo, chúng ta tuyệt không bỏ qua. Các vị sống lâu như vậy, thiện ác thấu hiểu, không đến mức không phân rõ đúng sai."
"Tần huynh lời ấy sai rồi, ám đan sư cũng không chỉ là thiên phú dị bẩm, bọn họ dùng phương thức tà đạo để luyện chế đan dược, rất dễ dàng lầm đường lạc lối, năm đó sở dĩ bốn phía truy sát ám đan sư, chính là từng có vết xe đổ, một khi để bọn hắn trưởng thành, gieo họa vô tận!"
"Thật sao? Vậy các vị có từng cẩn thận điều tra qua, những ám đan sư đã bị các vị giết chết, đến cùng là người như thế nào? Đan dược do ám đan sư luyện chế ra, các vị sẽ không muốn sở hữu sao? Ta nhớ một vị tiền bối ở Bách Mạch Tông, thế nhưng nhờ một viên Hồn Đan do ám đan sư luyện chế mà giữ được mạng." Tần Chính Tiêu nhìn Nghiêm Mục, khẽ cười nói.
Mắt thấy hắn sửng sốt ngậm miệng không nói được gì, Tần Chính Tiêu lại nói tiếp: "Còn nữa, cho dù các vị không thèm muốn những đan dược kia, Ma tộc làm sao có thể bỏ qua? Các vị không ngừng đuổi tận giết tiệt, còn đem bọn họ đẩy về phía đối lập, các vị cũng biết Ma tộc gần đây bốn phía vây bắt ám đan sư, mà ám đan sư được Nhạc Phồn cô nương cứu, chính là suýt nữa bị Ma tộc bắt đi. Một khi những ám đan sư thiên phú tột bực rơi vào tay Ma tộc, hậu quả như thế nào, chắc hẳn các vị đều rõ ràng. Huống hồ, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là đối phó Ma tộc, chúng ta cớ gì xúm lại xử trí một ám đan sư chưa từng làm qua bất luận chuyện xấu nào, các vị còn muốn nặng tay chèn ép đệ tử chính đạo của mình, chẳng phải khiến cho người mình đau đớn, kẻ địch khoái trá sao?"
Tần Chính Tiêu lời ấy đã tỏ rõ thái độ, càng cho thấy Tần gia ý muốn đứng ra bảo hộ cho Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn. Mấy người Lạc Trầm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể đem ánh mắt đặt trên người Văn Nhân Thu. Văn Nhân gia là thế lực duy nhất có thể chính diện đàm phán cùng Tần gia. Nếu như trước đó các thế lực lớn ở Tu Chân giới động tâm tư muốn chiếm địa vị Tần gia, thì nay Tần gia mang tới một vị Phân Thần, hai vị Nguyên Anh tu sĩ, bảy vị Kim Đan, tuổi tác đều còn rất trẻ, liền ngay cả Tần thiếu chủ mới mấy chục tuổi đã Kết Đan, thật sự là khiến cho bọn hắn một phen thất kinh, mở rộng tầm mắt, làm sao dám không an phận.
Văn Nhân Thu nhìn Tần Chính Tiêu, thanh âm không mặn không nhạt: "Cho nên, Tần gia là muốn bảo hộ những ám đan sư kia?"
Tần Chính Tiêu nở nụ cười: "Văn Nhân công tử nói đùa, Tần gia vì sao muốn bảo hộ một đám người người không liên hệ, nhưng là đồng dạng, cũng sẽ không đi giết một đám người chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn là bằng hữu thân thiết của thiếu chủ nhà ta, bối cảnh gia thế cách làm người đều đã được Tần gia tra xét rõ ràng, cho nên Tần gia ta liền đứng ra bảo hộ cho hai nàng, không biết ý chư vị thế nào?" Tần Chính Tiêu một lời sắt thép, tựa như câu hỏi mà lại mười phần khẳng định, khiến cho đám người bên dưới đều co rụt.
"Đã Tần gia mở miệng, vậy dĩ nhiên là không ngại, Lạc gia ta không có ý kiến."
"Bách Mạch Tông cũng không có ý kiến, lúc đầu chứng cứ không đủ, cũng vô pháp định tội. Mà chuyện của Nhạc Phồn là do Lam Hiên vu oan đã không thể nghi ngờ."
Mấy thế lực lớn lên tiếng, những tiểu gia tộc kia càng sẽ không phản đối, đều rối rít nói tốt, Lạc Uyên mang theo Nhạc Phồn trở về Tử Vân Phong, Vô Trần Tử muốn ngăn nhưng cũng không mở miệng được, đến cuối cùng sắc mặt mấy người Lạc Nhật Phong đều hết sức khó coi. Dù sao sự thật bày ở trước mắt, Lạc Uyên lại có Tần gia làm chỗ dựa, Vô Trần Tử cũng không còn cách nào, đứng lên nói: "Chuyện hôm nay là Vô Cực Tông quản giáo bất lực, để mọi người bị sợ hãi, không còn sớm nữa, giữa trưa mời mọi người nghỉ tạm tại Thiên Điện, nơi này đã bị hủy, chuyện thương nghị đối phó Ma tộc, ta sẽ an bài địa điểm khác."
Văn Nhân Thu dẫn đầu đứng lên, mang theo đệ tử Văn Nhân gia hướng Thiên Điện đi đến, ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm về phía Tô Tử Ngưng vừa rời đi. Tô Tử Ngưng? Thì ra đó là tên của nàng. Nàng có thể từ Mai Cốt Chi Địa sống sót trở ra, lại cầm Tiên Khí chống đỡ Kim Đan kỳ bạo phát, tài năng tuyệt đỉnh như nàng, không nên uổng phí thời gian đi theo nữ nhân kia, hắn càng có thể cho nàng thật nhiều những thứ nàng muốn.
Đương nhiên Tô Tử Ngưng không biết đến tâm tư của Văn Nhân Thu, nàng giờ phút này chính là sử dụng tất cả vốn liếng để dỗ dành Tần Mặc Hàm, nàng ấy sau khi một đường ôm nàng trở về, thay nàng dùng linh lực chữa trị kinh mạch bị tổn thương, liền không nói một lời ngồi ở kia.
Tô Tử Ngưng sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, nhìn Tần Mặc Hàm không nói lời nào, liền miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy, tiến tới mềm mềm nói: "Mặc Hàm."
Tần Mặc Hàm nhìn nàng thân thể lung lay, dù vẫn như cũ ngồi thẳng tắp, nhưng tay trái lại vươn đến eo nàng, đỡ nàng ngồi xuống vững vàng.
Tô Tử Ngưng thấy nàng gương mặt thì đóng băng nhưng tay lại cẩn thận vòng lấy mình, nhịn không được hé miệng cười, dựa sát qua tiếp tục nói: "Mặc Hàm, nàng nhìn ta nha, đừng xụ mặt hù dọa ta."
Tần Mặc Hàm tiếp tục trầm mặc.
"Ta sai rồi, nàng đừng tức giận. Nhưng ta cũng không phải là không biết tự lượng sức mình, ta hiểu được ta có thể hiệp lực cùng bọn hắn thành công chống đỡ. Sư tôn cùng Tần thúc đều là Phân Thần cao thủ, Tần Viễn cũng là Nguyên Anh tu sĩ, chúng ta bốn người người tăng thêm Càn Khôn Phiến, đủ để ngăn chặn bạo phát, để chúng ta an toàn trở ra. Dưới tình huống đó, nếu ta không đến, Tần Viễn khả năng liền mất mạng, ngay cả hai người kia đều tổn thương không nhỏ." Tô Tử Ngưng thái độ tốt đẹp, chân thành nói.
Tần Mặc Hàm lông mày hơi vặn, quay đầu nhìn nàng trầm giọng nói: "Nàng đã cảm thấy làm như vậy là tốt nhất, lại vì sao cùng ta xin lỗi."
Tô Tử Ngưng đưa tay nắm lấy ngón tay nàng: "Ta làm đích thật không sai, bởi vì kết quả vừa rồi đều vẹn cả đôi đường, ta cũng biết nếu là nàng, nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy. Thế nhưng, nàng là người yêu của ta, ta ngoại trừ cân nhắc đến đại cuộc, còn phải lo lắng cảm thụ của nàng, đối với Tần thiếu chủ, Tô Tử Ngưng làm đúng, nhưng đối với Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng lại để nàng lo lắng sợ hãi, tự nhiên là mười phần sai rồi, cho nên ta mới xin lỗi nàng."
Sắc mặt Tần Mặc Hàm dần dần hoà hoãn lại, đem người ôm vào trong ngực thở dài: "Nàng biết ăn nói như vậy, ta làm sao có thể giận nàng." Nàng dừng một chút, lại nhẹ giọng nói: "Đều do ta sơ suất, không sớm chút nghĩ đến tình huống này, cũng không thật lợi hại nên mới bảo vệ nàng không tốt."
Tô Tử Ngưng vội ngẩng đầu phản bác: "Ta cũng không nghĩ tới a, lúc đầu ta còn