Văn Nhân Thu nhìn đám người Tô gia nguyên bản tràn đầy oán giận liền dễ dàng như thế rời đi, nhất thời không hiểu được nguyên do, cười trào phúng nói: "Dùng tài nguyên mua lòng người, Tần thiếu chủ, hảo thủ đoạn."
Tần Mặc Hàm không mặn không nhạt đáp lễ: "Trăm phương ngàn kế, Văn Nhân công tử cũng là không kém. Bất quá. . ." Nàng tiến lên một bước, đè thấp giọng nói: "Ta vẫn muốn khuyên nhủ một câu, Văn Nhân công tử tốt nhất đem tâm tư đặt vào chuyện Ma tộc, không nên có ý đồ với nàng."
Văn Nhân Thu nhìn chằm chằm vào Tô Tử Ngưng, thản nhiên nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta đặc biệt thưởng thức nàng, Tần thiếu chủ thân là bạn tốt của nàng, không nên vui vẻ sao?"
Tần Mặc Hàm trong mắt ý cười ngưng kết, nhưng như cũ duy trì lấy bình tĩnh: "Vậy liền mời Văn Nhân công tử làm tốt chuyện quân tử nên làm, đừng gây phiền đến nàng, nàng càng không thích. Đừng bao giờ nghĩ rằng sự quan tâm của ngươi là tốt cho nàng, trong mắt ta, ngươi, không xứng với nàng, cáo từ."
Văn Nhân Thu câu kia nhìn như trêu chọc lại mang theo tia vênh váo tự đắc, để Tần Mặc Hàm trong lòng tức giận phi thường, nghĩ đến ở kiếp trước hắn đối đãi tệ bạc với Tô Tử Ngưng, bởi vậy mặc dù không muốn triệt để trở mặt với hắn, nàng cũng nhịn không được rồi, rốt cuộc không có nể mặt, lời nói này nói đến mười phần ngay thẳng.
Văn Nhân Thu không ngờ tới Tần Mặc Hàm vốn xưa nay ôn hòa lại nói ra những lời này, có chút giật mình đứng nguyên tại chỗ, đợi Tần Mặc Hàm một đoàn người ngự kiếm rời đi, Tô Tử Ngưng ngay cả dư quang đều không cho hắn, để hắn nghẹn trong lòng một bụng lửa giận, sắc mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
Hàn Phi Vi vô cùng bất mãn, tức giận nói: "Biểu ca, muội thực không hiểu được, nữ nhân kia căn bản không biết tốt xấu, huynh làm gì năm lần bảy lượt cùng nàng dây dưa, chẳng lẽ huynh thật coi trọng nàng? Huynh đã quên, chúng ta thế nhưng là có hôn ước?"
Văn Nhân Thu bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, trong mắt lãnh ý để Hàn Phi Vi nhịn không được co rúm lại, cuối cùng nhưng vẫn đỏ mắt quật cường cùng hắn đối mặt.
"Chuyện của huynh, muội không nên quản quá nhiều, huynh muốn làm gì, muội càng không nên quản. Hôn ước kia bất quá chỉ là các vị trưởng bối nói đùa, dĩ nhiên không phải thật, muội không cần quá bận tâm. Muội cả ngày đi theo huynh làm gì, không bằng chuyên tâm tu luyện tăng lên tu vi chính mình, cũng đỡ cho phụ thân muội lo lắng."
Hàn Phi Vi nghe đến sắc mặt trắng bệch, có chút không thể tin nói: "Hôn ước chỉ là nói đùa? Biểu ca, huynh sao có thể nói ra câu nói này? Rõ ràng trước đây phụ thân muội nói, hai nhà đều đã đáp ứng, lúc đó huynh cũng không nói gì mà." Nàng níu lại ống tay áo Văn Nhân Thu, liên tục chất vấn.
Văn Nhân Thu thấy những người khác đang chú ý đến mình, có chút không kiên nhẫn, nhẹ gỡ tay Hàn Vi Phi ra: "Phi Vi, muội đã không còn nhỏ, không nên hồ nháo."
"Muội hồ nháo, muội nhiều năm như vậy không để ý chính mình mặt mũi, không để ý tu hành bồi tiếp huynh, muội vì cái gì? Rõ ràng trước đó huynh chưa từng cự tuyệt, vì cái gì hiện tại lại thay đổi?" Nàng con ngươi đột nhiên trì trệ, sau đó có chút dữ tợn nói: "Là nàng đúng hay không, huynh coi trọng cái kia hồ ly tinh, cho nên mới không quan tâm muội?"
"Muội thôi đi!" Văn Nhân Thu tiếng nói nghiêm túc: "Đường đường Hàn gia đại tiểu thư, bên đường như thế thất lễ, còn thể thống gì! Mộ Thanh, đưa biểu tiểu thư về nhà!"
"Biểu ca, nàng căn bản không muốn để ý tới huynh, huynh lại tha thiết đơn phương chờ mong một ánh mắt của nàng, muội một trái tim hoàn toàn dâng lên, huynh lại vứt bỏ như giày rách! Ha ha ha, quả thực là buồn cười!" Nàng chỉ vào Văn Nhân Thu cười đến mặt đầy nước mắt, thần sắc khổ sở mà điên cuồng, gương mặt tinh xảo cũng trở nên vặn vẹo, nhìn giống người điên, cuối cùng bị Mộ Thanh mang theo biến mất trước mặt Văn Nhân Thu.
Văn Nhân Thu sắc mặt âm trầm, nhìn xem đám người xung quanh vây đến xem náo nhiệt, hắn vung ra một trận uy áp, khiến đám người kia hoảng sợ chạy tứ phía, mà hắn cũng trực tiếp đạp gió rời đi.
Trên đường trở về Thượng Ung thành, bầu trời xanh thẳm đẩy ra một tầng mây, tầng tầng lớp lớp kéo dài không dứt, mặt trời chói mắt treo ở không trung, ánh nắng lấp ló phía sau tầng mây, khiến cho đám mây mềm mại kia như khảm một viền ánh sáng vàng rực. Đi giữa bầu trời lúc này phảng phất giống như đang rơi vào tiên cảnh, bên người gió táp xẹt qua cuốn lên vạt áo rộng lớn, sắc đỏ cùng sắc trắng quấn giao cùng một chỗ, thanh thản mà phiêu dật.
Tô Tử Ngưng ngồi xếp bằng trên phi kiếm, hơi híp mắt dựa vào người ngồi bên, cả người có chút mệt mỏi, ánh nắng rơi vào trên sườn mặt của nàng, dẫn theo một chút lười biếng cùng mị hoặc càng phát ra câu người.
Bên cạnh nàng, nữ tử áo trắng ngồi đến thẳng tắp, ánh mắt cưng chiều mà để nàng lấy mình làm gối mềm tựa vào, ngoại trừ y phục theo gió lăng lăng đong đưa, cả người mười phần quy củ ngay ngắn.
Nhìn chán cảnh sắc chung quanh rồi, Tô Tử Ngưng nghiêng đầu âu yếm nhìn người yêu của mình, ân, dáng người thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, giữa lông mày thanh nhã đoan trang, nguyên bản đôi mắt luôn luôn ôn nhu ấm áp giờ phút này khép hờ, liền có vẻ hơi đạm mạc quạnh quẽ, thật sự là đứng đắn cực kì, thực sự không có cách nào tưởng tượng đây chính là người trước đó trên giường đã trêu chọc nàng đến ngây ngất choáng váng.
Tần Mặc Hàm phát giác nàng không thành thật dựa, liền khẽ mở ra đôi mắt, cúi đầu xuống nhìn nàng. Ánh mắt mang theo ý cười đạm nhạt, vòng lấy tay của nàng nắm thật chặt, thấp giọng nói: "Lại không thành thật, nhàm chán sao?"
Tô Tử Ngưng nhìn xem trong mắt nàng tràn đầy cưng chiều, tâm tình tốt cực kì, nhịn không được liền nở nụ cười: "Bồi tiếp nàng làm sao lại nhàm chán."
Tần Mặc Hàm trầm thấp nở nụ cười: "Nàng đấy, lời dỗ dành người càng ngày nói đến càng mượt."
Tô Tử Ngưng nhíu mày, ngồi thẳng người quay lại: "Cũng không nhìn cùng ai học."
Tần Mặc Hàm vội ôm lấy eo nàng: "Coi chừng ngã, ngồi vững nào."
Tô Tử Ngưng hoàn toàn buông lỏng thân thể dựa vào trên người nàng, nghĩ đến vừa rồi gặp Tô gia, hiếu kỳ hỏi: "Mặc Hàm, nàng mới cùng Tô Nhạc nói cái gì, hắn làm sao đột nhiên sảng khoái như vậy rời đi?
Tần Mặc Hàm nghiêm túc đáp: "Ta nói cho hắn biết, nàng là do Lâm San mang về thay thế nữ nhi chết trẻ của bà ta, cũng không phải Lâm San cùng người khác sinh ra."
Tô Tử Ngưng sững sờ, nàng đều quên thân thế của chính mình, nghĩ tới đời trước rốt cuộc gặp kẻ gọi là phụ thân cùng muội muội ruột, vết thương hồi lâu chưa từng đụng vào, giờ phút này bỗng nhiên phát ra đau đớn thê lương.
Tần Mặc Hàm phát hiện nàng có chút trầm mặc, đưa nàng ôm vào trong ngực: "Ta chỉ biết nàng không phải nữ nhi Tô gia, thế nhưng phụ mẫu ruột của nàng, ta không tra được, Tử Ngưng..."
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Nàng nên biết Tiên Khí của ta là do mẫu thân ta để lại, chỉ là ta đối với mẫu thân biết được rất ít. Ở đời trước sau khi ta nhập ma, liền cùng Tu Chân giới nảy sinh hiềm khích không ngừng, nghiêm trọng nhất một lần suýt nữa bị Vô Cực Tông vây đánh, mà đúng lúc đó kẻ gọi là phụ thân xuất hiện, thay ta dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện."
Tô Tử Ngưng thần sắc có chút kiềm chế, nàng khi đó cùng Văn Nhân Thu triệt để trở mặt, thế nhưng lại bị hắn một mức bám theo không buông, đoạn thời gian đó mệt mỏi vô cùng, để nàng cả người đều muốn phát điên. Bọn người Tô Nhạc vốn là thấy nàng tu vi tiến ngàn dặm, lại cùng Văn Nhân Thu giao hảo tốt, lập tức thái độ hoàn toàn thay đổi. Lâm San cũng là đối với nàng đủ kiểu quan tâm, tuy nói trong nội tâm nàng không có triệt buông xuống, thế nhưng bản thân cô đơn quạnh quẽ, liền dễ dàng bị bọn họ làm cho cảm động.
Thế nhưng sau khi phát hiện nàng nhập ma, Tô gia lập tức một lần nữa cùng nàng rũ sạch quan hệ, quả nhiên chỉ là sợ bị nàng liên lụy, bọn họ dối trá đến làm cho người buồn nôn. Ngay tại lúc nàng bị Ma tộc cùng Tu Chân giới đều bài xích, kẻ gọi là phụ thân đột nhiên xuất hiện, để Tô Tử Ngưng có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nàng lúc đầu cũng không chịu tin hắn, dù sao nhiều năm như vậy nàng chưa hề biết mình còn có phụ thân, mà hắn cũng chưa từng đi tìm nàng, hiện tại đột nhiên nhận nàng, há không buồn cười. Thế nhưng hắn tỏ vẻ bi thương mà kể rằng, năm đó mẫu thân nàng bị hại, hắn cho rằng nữ nhi mình cũng đã chết, nên