Ngay lúc Nhạc Phồn muốn đứng dậy, nguyên bản người đang ngủ say đột nhiên khẽ rung đôi lông mi như cánh bướm, Nhạc Phồn con ngươi sáng lên, cúi người thấp giọng kinh hỉ nói: "Bạch Liễm, muội đã tỉnh sao?"
Bạch Liễm lông mày hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trên đỉnh đầu màn trướng hoa văn tinh xảo khiến cho nàng thoáng ngây người, lập tức nghiêng đầu nhìn xem Nhạc Phồn, trong mắt tràn đầy bối rối cùng lo lắng.
Nhạc Phồn sững sờ, có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy, có phải là nơi nào không thoải mái?"
Bạch Liễm dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ nàng cùng Nhạc Phồn đã an toàn chạy thoát, nhẹ nhàng thở ra, ngượng ngùng nói: "Muội ngủ đến hồ đồ rồi, đều quên chúng ta đã thoát khỏi ma tu."
Nhạc Phồn con ngươi ngưng lại, trong lòng chẳng biết tại sao đột nhiên run lên, ánh mắt mềm mại mà nhìn nàng, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Muội lo lắng cho ta sao?"
Lời này rõ ràng biết còn cố hỏi, lại mang theo một chút ái muội, có vẻ hơi kỳ quái, Nhạc Phồn mím mím môi âm thầm nói chính mình bị ma quỷ ám ảnh.
Quả nhiên Bạch Liễm bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, tay nàng nắm lấy góc chăn, tựa hồ không biết trả lời như thế nào.
Nhạc Phồn vội vàng ngồi thẳng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh bàn bưng lên cháo muốn mượn cớ nói sang chuyện khác, sau lưng lại truyền đến thanh âm hồi đáp của Bạch Liễm.
"Ân."
Nhạc Phồn tay run lên suýt nữa làm rơi bát, sau đó có chút mờ mịt luống cuống, không phải chỉ là một tiếng 'ân' sao? Hai nàng là tỷ muội tốt, Bạch Liễm lo lắng cho nàng cũng là bình thường, làm sao nàng lại phản ứng mạnh như vậy? Sờ lên trái tim, Nhạc Phồn không khỏi kinh ngạc, vì cái gì tim nàng nhảy loạn thế này.
Lần này liên lụy đến Bạch Liễm bị thương, Nhạc Phồn vừa đau lòng vừa tự trách, chăm sóc nàng nửa ngày, lại cẩn thận đút cho nàng uống cháo, sau đó mới đi tìm Tần Mặc Hàm.
"Muội trước ngủ một hồi, ta đi tìm Mặc Hàm thương lượng, mọi chuyện muội không cần lo lắng, hết thảy có ta ở đây, hiểu không?"
Nhạc Phồn giờ phút này phá lệ ôn nhu, trong phòng ánh sáng nhạt rơi vào gò má nàng nhu hòa dịu dàng, Bạch Liễm ánh mắt sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn nàng rời đi.
Nhạc Phồn vừa ra cửa, liền trông thấy người hầu bên người Tần Mặc Hàm đợi ở ngoài viện, gặp nàng ra liền tiến lên nói: "Nhạc tiểu thư, thiếu chủ cùng Tô tiểu thư đang đợi, xin mời đi theo tiểu nhân."
"Làm phiền."
Lưu Tô dẫn Nhạc Phồn tiến đến viện tử của Tần Mặc Hàm, còn chưa vào cửa liền nghe bên trong truyền đến tiếng cười thiển thiển, lúc này Tô Tử Ngưng đang kẹp một mảnh thịt cá, tay trái nâng lên cầm Tần Mặc Hàm, giữa đôi lông mày xinh đẹp tràn đầy ý cười, thanh âm mang theo cưng chiều dỗ dành: "Nàng ăn một miếng nha, ta đều đem xương cá xử lý sạch sẽ, an tâm là sẽ không bị mắc xương, ngoan nào."
Tần Mặc Hàm có chút nghiêng mặt, tựa hồ không tình nguyện, thế nhưng ngày bình thường nàng trong trẻo lạnh lùng, nhất quán lạnh nhạt, giờ khắc này ánh mắt lay động, cũng không nhìn đến thức ăn bên miệng, chỉ là một mực nhìn Tô Tử Ngưng. Nhạc Phồn bất giác cảm thấy có chút vi diệu, tiểu sư muội cùng Tô Tử Ngưng quan hệ tốt đến mức không giống bằng hữu, ngược lại so với đạo lữ còn cưng chiều ngọt ngào hơn.
Lưu Tô thấy Nhạc Phồn đứng sững ở cửa ra vào, lại nhìn bên trong hai vị chủ nhân hồ hồ dính dính, hé miệng khẽ cười, đoán chừng Nhạc tiểu thư chưa từng thấy qua hai người kia thân thiết đến như vậy. Nàng cũng không có quấy rầy, lặng lẽ lui xuống.
Tần Mặc Hàm rốt cuộc chậm rãi cắn thịt cá, cá này nàng chế biến rất dụng tâm, thịt cá tươi non sớm ướp gia vị đậm đà, hương vị đều dung nhập vào trong thịt, chất thịt được xử lý tinh tế hoàn toàn không có mùi tanh, sau khi chín tới liền được rưới lên nước tương thơm mặn, hòa với linh quả chua ngọt, sau khi cắn vào để lại dư vị rất tốt. Nàng cũng không phải kén ăn, chỉ là năm đó ở cô nhi viện, mỗi lần có món cá đều bị người giành hết, cuối cùng chỉ còn lại phần đuôi nhiều xương, một lần nàng bị mắc xương đến chảy máu, từ đó về sau rất sợ ăn cá.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm trước giờ hiếm khi đụng cá, hỏi thăm mới hiểu rõ ngọn ngành, nàng phát hiện Tần Mặc Hàm vậy mà còn có một mặt đáng yêu đến thế, liền hảo hảo giẻ xương, hống nàng ấy ăn.
Nhạc Phồn phát hiện một khi chính mình nghĩ lệch, loại cảm giác này liền phát ra mãnh liệt, nàng thế nào cảm giác tiểu sư muội cùng Tô cô nương rất tự nhiên diễn ân ái trước mặt nàng, hơn nữa thức ăn kia bay đến mùi thơm hấp dẫn, để cho nàng đã Tích Cốc gần trăm năm đều có chút thèm, liền khẽ ho một tiếng đi vào.
Tô Tử Ngưng cầm khăn tay lau khóe miệng cho Tần Mặc Hàm, khẽ nháy mắt, lúc này mới cười nói: "Sư tỷ tới, Bạch Liễm cô nương như thế nào?"
"Đã tỉnh, cháo cũng uống xong, không có gì đáng ngại."
Tần Mặc Hàm đặt một bộ bát đũa khác đến trước Nhạc Phồn: "Muội làm bữa tối cho Tử Ngưng, sư tỷ cũng nếm thử nha?"
Nhạc Phồn nhịn không được oán thầm: Biết là cho muội ấy rồi.
Ăn một miếng, Nhạc Phồn cũng không nhịn được trừng lớn con ngươi: "Đây là sư muội tự mình làm?" Nàng từ trước rất ít dùng thức ăn phàm tục, cho nên lần đầu tiên nếm thử trù nghệ của Tần Mặc Hàm, lập tức có chút kích động, lại gắp thêm một đũa, nhịn không được nói: "Bạch Liễm cũng thích ăn cá, muội ấy nếu ăn được mỹ thực như thế này tất nhiên rất vui vẻ, Mặc Hàm muội có thể bày cho ta cách làm?"
Nhạc Phồn ngẩng đầu, đã thấy hai người đối diện đều mang ý cười thẳng tắp nhìn mình. Nàng chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên: "Làm sao vậy, mặt ta dính gì sao?"
"Không có, chỉ là cảm khái sư tỷ đối Bạch Liễm quả nhiên rất tốt, thật sự là rất biết thương hương tiếc ngọc." Tô Tử Ngưng nụ cười có chút xấu xa, khẩu khí cũng không đứng đắn, Nhạc Phồn nghe đến liền bất giác nóng mặt: "Ta. . . Ta chỉ là. . ." Chỉ là nửa ngày Nhạc Phồn cũng nói không nên lời, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng.
"Phốc phốc." Tô Tử Ngưng cười đến nghiêng cả vào người Tần Mặc Hàm, người bên cạnh cũng nở nụ cười, thế nhưng vẫn là nhéo nhéo Tô Tử Ngưng để nàng thu liễm một chút, sau đó khéo léo dời đi câu chuyện.
"Sư tỷ, tỷ đến Bắc Xuyên chính là có chuyện cần bàn với muội?"
Nhạc Phồn thần sắc liền khôi phục tỉnh táo, đem chuyện nàng không có cách nào mang Bạch Liễm vào Hư Không Huyễn Cảnh nói rõ, lại bày tỏ sự lo lắng trong lòng mình.
Tần Mặc Hàm nghe xong, nhẹ gật đầu: "Muội hiểu được, sư tỷ, để Bạch Liễm ở lại Tần gia tự nhiên không có vấn đề, nhưng muội ấy có thiên phú như vậy, không đi Hư Không Huyễn Cảnh thật sự đáng tiếc."
"Ta cũng nghĩ như vậy, thế nhưng...."
"Sư tỷ, Bạch Liễm nếu trở thành người của Tần gia, liền danh chính ngôn thuận cùng chúng ta đi vào." Tô Tử Ngưng nâng má, đột nhiên nói tiếp.
Nhạc Phồn sững sờ, Tần Mặc Hàm cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng, Tô Tử Ngưng tiếp tục nói: