Tần Mặc Hàm không muốn tiếp tục kéo dài, nàng lo lắng Tô Tử Ngưng còn đang lạc trong huyễn cảnh của hồ nữ, nàng ấy xưa nay một mực thiếu đi cảm giác an toàn, thoạt nhìn trương dương thoải mái, nhưng trong nội tâm lại là vết thương chồng chất, rơi vào huyễn cảnh liền dễ bị tổn thương. Nàng tập trung tinh thần, hét vang một tiếng, từ trong cơ thể nộ phát ra một cỗ kim sắc quang mang, ánh sáng chói mắt bao trùm cả người nàng, kiếm trong tay đồng dạng tỏa ra một luồng hào quang vàng óng, xung quanh linh lực điên cuồng hội tụ ở trên người nàng.
Tần Mặc Hàm vuốt ngón tay giữa dọc theo lưỡi kiếm, một sợi máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy xuống, trong nháy mắt tan biến không còn tăm hơi, nàng đem kiếm vung lên, trên không trung vẽ ra liên tiếp phù văn màu vàng, Tinh Lạc bay nhanh đến mức căn bản không nhìn thấy rõ, chỉ thấy phù văn màu vàng cấp tốc xoay tròn mở rộng, biến thành một trận bát quái to lớn, đem hồ nữ bao bọc vây quanh.
Hồ nữ dĩ nhiên không ngờ tới sẽ là cục diện này, rõ ràng Tần Mặc Hàm chỉ là một tu sĩ chưa tròn trăm tuổi Kim Đan, tu vi lại đột nhiên nâng lên mấy cảnh giới, để nàng một trận choáng váng, bây giờ Tần Mặc Hàm lại đánh ra trận pháp bùa chú trình độ cao như vậy, càng làm cho nàng không có chút nào phòng bị, đợi đến lúc nàng xé mở được trận pháp, Tinh Lạc đã hung hăng chém rụng nàng một cái đuôi, lập tức tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng chân trời.
Hồ nữ tiếng nói sắc nhọn thê thảm: "Tần Mặc Hàm, ta muốn ngươi chết! Còn có tiểu tình nhân của ngươi, đều chết đi!"
Cùng lúc đó, kết giới kia vốn đã lung lay sắp đổ lại lần nữa kịch liệt rung chuyển, Hồ nữ cả người đều điên cuồng: "Không có khả năng, không có khả năng!"
Chỉ là sau một khắc, giữa không trung vang lên tiếng nổ thật lớn, toàn bộ sương mù đều tiêu tán, một đạo hồng ảnh như gió táp cuốn tới, mang theo một luồng cuồng phong mãnh liệt vỗ về phía Hồ nữ, khiến Hồ nữ cả kinh hốt hoảng tránh né.
Tô Tử Ngưng sắc mặt tái nhợt, khóe mắt đỏ lên, trên trán đều là mồ hôi lạnh, nàng hoảng hốt bay đến bên Tần Mặc Hàm, thanh âm phát run: "Mặc Hàm nàng thế nào, có bị thương ở đâu không?" Lập tức vươn tay vội vàng kiểm tra thân thể Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm quan sát nàng, thấy nàng không có việc gì, gánh nặng trong lòng liền được giải khai: "Nàng đừng gấp, ta không sao." Mắt thấy mấy người Tần Viễn đã đến, đang gắt gao vây lấy Hồ nữ, Tần Mặc Hàm thân thể nhoáng một cái trực tiếp ngã vào trong ngực Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng sắc mặt trắng bệch, gấp đến độ bức ra giọng nghẹn ngào: "Nàng... Nàng lại dùng luân hồi chi lực!"
Tần Mặc Hàm thấy nàng cuống đến phát khóc, bận bịu vỗ vỗ lưng của nàng: "Đừng nóng vội, ta có chừng mực, chỉ là hao phí quá nhiều linh lực, cũng không bị phản phệ." Những năm này nàng một mực nghiên cứu cách vận dụng luân hồi chi lực, vừa rồi nàng chỉ mới nâng đến cảnh giới Nguyên Anh, vẫn còn trong phạm vi khống chế của nàng, chỉ là thân thể có chút suy yếu mà thôi.
"Thật chứ?" Tô Tử Ngưng mau mau đút cho nàng Hồi Linh Đan, lần nữa xác nhận hỏi.
"Ừ."
Bên kia Hồ nữ dù lửa giận công tâm, nhưng cũng biết kế hoạch của mình đã thất bại, nếu tiếp tục trì hoãn, những lão gia hỏa Tu Chân giới kia liền sẽ phát hiện, nàng luyến tiếc cái mạng nhỏ của mình, liền hóa thành một làn khói xanh biến mất không còn tăm tích.
Tần Viễn sợ Tần Mặc Hàm bị thương tổn giống lần trước, không dám đuổi theo Hồ nữ, vội nhanh đến bên người nàng, gấp giọng hỏi: "Tiểu chủ tử, người thế nào?"
"Ta không sao, các ngươi vừa gặp phải chuyện gì?" Tần Mặc Hàm nghiêng đầu nhìn Tô Tử Ngưng, giúp nàng xoa xoa mồ hôi trán.
Tần Viễn sững sờ: "Thuộc hạ rơi vào huyễn cảnh, thấy được một chút chuyện quá khứ, bất quá may mắn Tô cô nương đánh vỡ huyễn cảnh cứu thuộc hạ ra, cũng không xảy ra chuyện."
Tô Tử Ngưng mím mím môi, thấp giọng nói: "Ta cũng rất tốt, trở về lại cùng nàng nói tỉ mỉ, trước đi về nghỉ ngơi, được chứ?"
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, Tô Tử Ngưng cẩn thận ôm nàng, hai người cùng ngồi trên một phi kiếm, Tần Viễn ở một bên dù cảm thấy kỳ quái, lại sáng suốt lựa chọn trầm mặc, theo sát lấy hai người, để tránh lần nữa xảy ra chuyện.
Tô Tử Ngưng nhưng không cố kỵ nữa, trước đó cũng vì e ngại ở trước mặt người khác, nàng cùng Tần Mặc Hàm dùng hai phi kiếm, nên mới có chỗ trống để Hồ nữ chen vào đem các nàng vây khốn. Nghĩ đến những chuyện tang thương nhìn thấy trong huyễn cảnh, nàng trong lòng vẫn là đau dữ dội, may mắn nàng ở kiếp trước đã gặp qua Hồ nữ, lúc nhìn thấy sương trắng liền lập tức cảnh giác, lại thêm... Nàng nhìn Tần Mặc Hàm đang nhắm mắt thiếp đi trong lồng ngực mình, trong mắt tràn đầy may mắn, nguyên bản chìm sâu trong tuyệt vọng âm u, nhờ có người này mà ấm áp lên rất nhiều. Những chuyện kia dù rất thống khổ, nhưng sẽ không nhấn chìm nàng, cho nên tại huyễn cảnh nhìn thấy Tần Mặc Hàm từ bỏ mình, thậm chí triệt để đoạt tuyệt, nàng dù khó chịu, nhưng càng thêm chắc chắn đây là giả, lập tức dùng Càn Khôn Phiến phá vỡ huyễn cảnh.
Tần Mặc Hàm tuy không bị phản phệ, cũng không bị thương tổn, nhưng linh lực tiêu hao rất nghiêm trọng, đến mức tiến vào Bắc Xuyên nàng đều không có tỉnh. Tần Bách Xuyên nhận được tin tức mau mau chạy ra tiếp người, nhìn thấy Tần Mặc Hàm được Tô Tử Ngưng ôm vào trong ngực, không khỏi sửng sốt nửa ngày.
Giờ phút này Tô Tử Ngưng ôm ngang Tần Mặc Hàm, động tác mười phần nhu hòa, Tần Mặc Hàm ngủ rất an ổn, đầu tựa ở trong ngực nàng, chỉ có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn cùng sợi tóc dài rủ xuống.
Tô Tử Ngưng nhỏ giọng nói: "Gia gia, bá phụ bá mẫu, Mặc Hàm chỉ là mệt mỏi ngủ thiếp đi, nàng không bị tổn thương, các ngài đừng quá lo lắng."
Mấy người Tần Bách Xuyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu để Tô Tử Ngưng mang Tần Mặc Hàm đi nghỉ ngơi.
Bạch Liễm bây giờ ở tạm trong viện của Tần Mặc Hàm, thấy Tô Tử Ngưng sắc mặt căng thẳng mà ôm Tần Mặc Hàm trở về, tranh thủ thời gian đi qua hỏi thăm.
"Mặc Hàm thế nào?" Các nàng ở chung đã rất quen thuộc, vì vậy Bạch Liễm hiện tại liền trực tiếp gọi tên Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng đặt Tần Mặc Hàm xuống giường, cẩn thận kéo chăn mỏng đắp kín cho nàng, vuốt ve trán của nàng: "Mặc Hàm cùng Nhạc sư tỷ đều gặp phải Ma tộc, Bạch Liễm ngươi xem giúp nàng một chút." Tô Tử Ngưng vẫn là không yên lòng, để Bạch Liễm đến bắt bạch cho Tần Mặc Hàm.
Bạch Liễm nhướng mày, khinh khinh nắm lấy cổ tay Tần Mặc Hàm, ngưng thần bắt mạch cho nàng.
Tần Mặc Hàm vốn đang ngủ lại mở mắt ra, lông mày khẽ nhíu, Bạch Liễm vừa muốn nói chuyện, đã thấy Tô Tử Ngưng cúi người xuống, sờ lên trán Tần Mặc Hàm, nói thật nhỏ: "Bạch Liễm bắt mạch cho nàng, nàng đừng sợ, ta ở chỗ này, nàng trước ngoan ngoãn ngủ đi, được không?"
Tần Mặc Hàm mê mê mang mang nhìn Tô Tử Ngưng, nàng cực kỳ mệt mỏi, Hồi Linh Đan kia mặc dù tốt, nhưng linh lực tiêu hao quá nhiều, thân thể cử động không nổi, biết Tô Tử Ngưng ở bên người, nàng trầm thấp nỉ non vài câu liền ngủ thiếp đi.
Bạch Liễm ở một bên nhìn, cảm thấy có chút mê hoặc cùng kỳ quái.
"Mặc Hàm không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi, ngủ thêm một lát, chờ linh lực bổ nạp xong liền sẽ tốt hơn."
"Cám ơn ngươi."
Bạch Liễm khoát tay áo, nhìn Tô Tử Ngưng ở một bên cúi đầu ôn nhu chăm sóc Tần Mặc Hàm, cảm giác quái dị kia càng rõ ràng, nàng muốn hỏi lại thôi, đã thấy Tô Tử Ngưng quay qua, nói khẽ: "Có chuyện muốn hỏi sao?"
Bạch Liễm lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: "Ngươi cùng Mặc Hàm quan hệ thật sự là quá tốt, cảm giác giống như là...."
"Giống như là đạo lữ?" Tô Tử Ngưng khẽ cười, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn thế nhưng còn quá ngây thơ, hoàn toàn không biết đến loại tình cảm này. "Đúng vậy, tâm ta duyệt nàng." Tựa hồ tìm được từ để hình dung, Tô Tử Ngưng vui vẻ gật đầu, thẳng thắn đáp.
"Thế nhưng... giữa hai nữ tử cũng có thể yêu thích nhau sao?" Bạch Liễm có chút mộng, con ngươi mở to nhìn xem hai người trước mắt, xưa nay Tô Tử Ngưng ở bên Tần Mặc Hàm hành vi cử chỉ đều thân thiết đến quỷ dị, trong mắt các nàng đều là tràn đầy tình ý dành cho nhau, bây giờ Tô Tử Ngưng trực tiếp thừa nhận, mọi thứ đều có thể lý giải được, nhưng mà....
Tô Tử Ngưng cười nhẹ một tiếng, ra vẻ kinh ngạc nói: "Vì sao không thể? Chẳng lẽ ngươi không yêu thích sư tỷ?"
"Yêu thích." Bạch Liễm còn chưa lấy lại tinh thần, cơ hồ thuận miệng đáp về hai chữ, đợi đến kịp phản ứng mình vừa nói cái gì, lập tức trướng đến đỏ bừng cả gương mặt, lúng túng lắc đầu: "Ta... ta nói không phải là ý tứ kia."
"Ta biết ý tứ của ngươi, chỉ là yêu thích không cần lý giải, tình cảm có đôi khi xuất hiện mạc danh kỳ diệu, không có nguyên do, cũng không rõ sâu cạn, thậm chí chính mình đều chưa từng phát giác. Thế nhưng, vô luận là do đâu, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ phát hiện, tình cảm ấy từ từ tràn đầy, đến mức không gạt được người khác, càng không gạt được chính mình. Ngươi đi trước bận bịu đi, ta ở lại chiếu cố Mặc Hàm."
Bạch Liễm nghe vô cùng chăm chú, nàng nhíu lại lông mày một mực suy nghĩ, nhẹ gật đầu chậm rãi đi ra ngoài, trong miệng vô ý thức lẩm bẩm nói: "Ta cũng có thể thích Nhạc sư tỷ sao?"
Tô Tử Ngưng trên mặt ý cười tràn ra, lắc đầu, cúi người nhìn xem Tần Mặc Hàm, hôn một chút mi tâm của nàng, có chút tinh nghịch nói: "Sư tỷ nhất định sẽ cảm kích ta."
Tần Mặc