Lần này Nhạc Phồn có chút nghẹn lời, không nói thêm gì nữa, chỉ là yên lặng nhìn Bạch Liễm. Bạch Liễm giờ phút này cũng xấu hổ đến không được, vừa rồi một tia xoắn xuýt buồn khổ đã sớm được Nhạc Phồn một lời triệt để xua tan.
Đoàn người một đường trò truyện vui vẻ, rốt cuộc đã đến được nơi hoang mạc phía xa kia, nhưng hết thảy trước mắt khiến bọn họ tràn đầy kinh ngạc. Mọc lên giữa sa mạc hoang vu là một tòa kiến trúc bằng đá sừng sững, kia thạch lũy tầng tầng lớp lớp màu vàng sẫm cứng rắn cao vút, bên dưới là những bậc thang được xây theo hình xoắn ốc, ở giữa chính là cánh cổng bạch ngọc được khắc tạc tinh xảo, cửa mở rộng trưng bày ra cảnh náo nhiệt bên trong. Đường phố rộng lớn với những cửa hiệu sầm uất muôn hình vạn trạng, trên đường đủ loại tiểu thương rao hàng, người đến người đi ồn ào tấp nập.
Tiêu Hiên sợ hãi quay đầu, nuốt ngụm nước bọt: "Hư Không Huyễn Cảnh ngoại trừ chúng ta tiến đến, không thể nào lại có người sống ở bên trong."
Tô Tử Ngưng lông mày nhẹ chau, ngưng thần nhìn những bóng dáng kia tới tới lui lui không biết từ nơi nào, từ hướng nào đến.
"Những người kia là chuyện gì xảy ra? Thành trước mắt là thật hay giả?" Những người trong thành tựa hồ cũng không nhìn thấy nhóm Tần Mặc Hàm, vẫn tại kia hoạt động, thậm chí thanh âm chào hỏi cùng buôn bán đều gào to, vô cùng chân thực.
Tần Mặc Hàm im lặng quan sát, trầm giọng nói: "Không thể nào là thật, Hư Không Huyễn Cảnh làm sao có người sống bên trong, cho dù năm đó những người tiến vào không tìm được lối ra, cuối cùng sẽ bởi vì huyễn cảnh ẩn nấp mà bị vây chết. Hai mươi mốt năm qua đi, huyễn cảnh liền sẽ biến mất không còn dấu vết, cũng sẽ triệt tiêu đi những thứ không thuộc về nó."
"Cho nên đây là ảo cảnh?" Nhạc Phồn nhìn đường phố náo nhiệt bên trong, kinh ngạc nói. Nếu là ảo cảnh, vậy vì sao là cảnh tượng như thế này?
Tô Tử Ngưng không nói gì, chậm rãi nhấc chân hướng cổng thành đi đến, nàng nhìn xem trong đó hết thảy, vươn tay đến dò xét. Tần Mặc Hàm có chút không yên lòng, khẽ bắt lấy tay của nàng: "Còn không rõ, đừng mạo hiểm."
Tô Tử Ngưng mỉm cười, nhưng vẫn dùng ngón tay gảy nhẹ, giống như đâm mở một tấm màn nước, gợi lên một trận sóng, sau đó ngón tay của nàng liền giống như xuyên vào trong nước.
"Là ảo cảnh do thận yêu gây ra, thận yêu là một loài quái sò có thể dùng huyễn thuật tái hiện lại hình ảnh, năm đó cảnh tượng phát sinh ở nơi này hết thảy bị nó ghi lại, sau đó không ngừng tái hiện với muôn hình vạn trạng."
Thận yêu cũng không có tính công kích, nhưng nếu ở gần bên nó liền sẽ bị nó yểm lên, sinh ra ảo giác, nếu bị nó cuốn lấy, chính là ác mộng quấn thân, hao tổn tinh khí.
Dứt lời, Tô Tử Ngưng rút ra Càn Khôn Phiến mạnh mẽ đánh tới, tràng cảnh chân thực trước mắt đột nhiên kịch liệt đong đưa, lập tức hóa thành những sợi ánh sáng nhỏ vụn theo gió tán đi, tất cả phố xá người đi đường đều biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại từng lớp tường thành đổ nát đứng sừng sững. Cát vàng tán loạn phủ đầy bên trên di chỉ cổ thành hoang vu rách nát, mà cột đá to lớn kia vẫn như cũ đứng thẳng trong cát, giống như một người khổng lồ ngàn năm cô tịch giữ thành, từ trên cao quan sát khắp mảnh hoang vu.
Một đoàn người bị tràng cảnh trước mắt làm cho bùi ngùi, nhìn xem kiến trúc tinh xảo còn sót lại, nghĩ đến dáng vẻ phồn hoa thịnh vượng của tòa thành này vừa được thận yêu tái hiện, không khỏi cảm khái năm tháng dài đằng đẵng tang thương. Dù cho tu chân giả hiểu được quy tắc thiên địa, thoát khỏi thời gian xiềng xích, thế nhưng cuối cùng không ai có thể chân chính thoát khỏi sự bào mòn của thời gian. Bách đại hưng vong triêu phục mộ, bất phế giang hà vạn cổ lưu.(Trăm đời hưng vong rồi mộ phủ, vạn năm dòng chảy cũng cạn khô.)
Chậm rãi bước vào trong đó, nơi này an tĩnh để cho người ta có chút khó chịu, bước chân đạp lên mặt đất đều không một tiếng vang, thậm chí tiếng hít thở đều không có. Mấy người Tiêu Hiên sắc mặt đều nặng nề, bởi vì loại cảm giác này rất tra tấn tinh thần, rơi vào một nơi bị mất đi âm thanh khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng. Tiêu Hiên quay đầu nhìn người bên cạnh, yết hầu giật giật, há miệng nói một câu.
Tần Mặc Hàm sắc mặt ngưng tụ, quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng lông mày nhíu chặt, cũng mở miệng nói gì đó. Tần Mặc Hàm chỉ có thể nhìn thấy bờ môi nàng khép mở, lại nghe không được một thanh âm nào, quay đầu nhìn lại, thành lũy hoang tàn đổ nát đã biến mất không còn tăm tích, giống như các nàng chưa từng đi vào nơi đó.
Một đám người cũng phát hiện không hợp lý, bắt đầu có chút bối rối, dù sao bọn họ đã tiến vào bên trong cổ thành, khắp nơi đều giấu giếm sát cơ, khả năng sẽ gặp phải một vài thứ khó có thể tưởng tượng.
Tần Mặc Hàm đối một đám người sau lưng làm thủ thế, ra hiệu bọn hắn tỉnh táo, lập tức cùng Tô Tử Ngưng sóng vai dẫn một đám người cẩn thận đi vào trong.
Nơi này có gió mạnh, bốn phía đất cát bị gió thổi tung lên, bụi bậm văng tung tóe, rất nhanh lại yên tĩnh rơi xuống. Đi không hơn trăm mét, Tô Tử Ngưng dừng bước lại, mắt nhìn một tấm bia đá, nàng khẽ ra hiệu cho Tần Mặc Hàm. Đám người Tiêu Hiên cũng tới gần, một chút cũng không dám buông lỏng cảnh giác, hết sức phòng bị mà đảo mắt nhìn tình huống xung quanh.
Tô Tử Ngưng nhẹ phất đi một lớp tro bụi tích thật dày trên bia đá, lộ ra một mảnh cổ văn được khắc bên trên, thoạt nhìn có chút giống văn tự hiện thời của các nàng, nhưng thật sự đọc không ra. Tô Tử Ngưng nhìn lướt qua một đám người, bọn hắn đều lắc đầu, biểu thị không biết được chữ phía trên.
Chỉ có Tần Mặc Hàm đứng bất động nhìn chằm chằm bia đá, tựa hồ đang thất thần, ánh mắt cũng không nhìn Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm như vậy, có chút giật mình, vội vàng lắc lắc cánh tay nàng, liền thấy nàng đột nhiên trấn tĩnh lại nhìn sang, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay viết mấy chữ trong lòng bàn tay của nàng.
"Ta tưởng rằng nàng bị thận yêu yểm rồi." Ở nơi này các nàng nhất định phải luôn giữ được tỉnh táo.
Tần Mặc Hàm lắc đầu, đưa tay dùng linh lực viết ra một hàng chữ: "Ta tựa hồ có chút quen thuộc, giống như gặp qua." Dứt lời, nàng lại nhíu mày nhìn chằm chằm bia đá.
Tô Tử Ngưng lông mày hơi nhíu, nhấp môi dưới nhưng không có quấy rầy nàng, yên tĩnh ở bên cạnh bồi tiếp.
Tần Mặc Hàm vươn tay chậm rãi xoa lên ba chữ trên đó, lòng bàn tay linh lực hội tụ, sau một khắc ba chữ kia phảng phất như đang sống, ánh lên sắc vàng, vặn vẹo mấy lần liền rời khỏi vị trí cũ, mà những văn tự còn lại cũng không ngừng phát quang chuyển động, thoáng chốc đã tạo thành từng hàng từng chữ chỉnh tề, cuối cùng ánh sáng kia mới từ từ biến mất.
Mấy người Nhạc Phồn nhìn trợn mắt hốc mồm, lại nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, trong mắt thần sắc khác nhau, kinh ngạc, sùng bái, phức tạp cực kì. Tần Mặc Hàm cũng có chút sững sờ, nhìn kỹ những chữ kia, trong lòng thoáng kinh ngạc, rõ ràng nàng không học qua loại cổ văn này, thế nhưng giờ phút này lại tinh tường hiểu thấu.
Nàng môi khép mở nói ra trong vô thức, tuy nhiên vẫn không có một tia tiếng vang, chỉ là nàng vừa nói xong, Tô Tử Ngưng lông mày chợt nhíu, bàn tay đột nhiên đánh tới thứ gì đó ở bên tai Tần Mặc Hàm. Linh lực hội tụ bao lấy, một đoàn phát ra ánh sáng hiện hình, liền bị Tô Tử Ngưng trực tiếp đánh văng lên mặt đất.
Vật kia hoảng sợ chạy tứ tán bốn phía, sau đó cấp tốc hội tụ thành một đoàn ánh sáng, Nhạc Phồn nhìn kĩ liền