Nhạc Phồn vốn toàn thân căng cứng muốn liều mạng một lần, lập tức ngốc tại chỗ, nhìn lão nhân trước mắt người không ra người quỷ không ra quỷ bởi vì quá vui mừng mà khóc cười như điên, bên tai quanh quẩn lời hắn, Sở gia có hậu? Là nói nàng sao? Chính là Sở gia đã mất tung tích tại Tu Chân giới. Thật sự nàng không phải họ Sở, phụ mẫu nàng đều là tu sĩ bình thường, đã sớm rời đi nàng, trong tộc nàng cũng chưa từng nghe nói cùng họ Sở có quan hệ. Thế nhưng.... Ma tộc gắt gao theo dõi nàng, ba phen mấy bận muốn lấy tinh huyết của nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng là hậu nhân Sở gia?
Một vị lão nhân chỉ còn lại tàn hồn trong Hư Không Huyễn Cảnh, không ngờ lại là người của Sở gia vạn năm trước đã bị diệt tộc, quá nhiều nghi hoặc chấn kinh để nàng nửa ngày không bình tĩnh nổi.
Lão nhân ý thức được chính mình còn gắt gao trói buộc Nhạc Phồn, lập tức bối rối nới lỏng lực đạo. Nhạc Phồn đang lúc sững sờ đột nhiên bị buông ra, trực tiếp té nhào trên đất. Lão nhân luống cuống tay chân đỡ nàng lên, cấp tốc dò xét kinh mạch cho nàng, ngay sau đó trong mắt hắc khí cuồn cuộn, hiển nhiên giận không kiềm được, hắn cơ hồ gầm thét lên: "Ai lấy tinh huyết của ngươi!"
Hắn hiển nhiên nộ khí xung thiên, trong lúc nhất thời toàn bộ thạch thất gió lạnh rít gào, để bên ngoài một đám quỷ linh bị dọa đến run lẩy bẩy.
Nhạc Phồn đều bị âm phong cào đến mở mắt không nổi, lại nghĩ tới Bạch Liễm, hoảng hốt vội nói: "Tiền bối đừng nóng giận, là Ma Tộc, tiền bối đừng làm tổn thương bằng hữu của ta."
Nghe vậy lão giả lúc này mới cưỡng chế lửa giận, chỉ là sau khi trận cuồng phong lắng xuống, hắn sắc mặt vẫn không tốt chút nào: " Ma Tộc, bọn chúng vậy mà dám tới Tu Chân đại lục, thậm chí xâm nhập vào Hư Không Huyễn Cảnh, các đại gia tộc đều bất tài đến thế sao?"
Nhạc Phồn nhìn hắn mặc dù tính tình đáng sợ hỉ nộ khó kiềm, nhưng thật ra ý tứ đều là bảo vệ nàng. Nàng do dự chốc lát, nhìn Bạch Liễm đang yên tĩnh dựa vào nơi cửa động, mới thấp giọng hướng lão nhân hỏi: "Tiền bối nói Sở gia có hậu, ý nói vãn bối là hậu nhân Sở gia sao?"
Trên mặt lão nhân tức giận ngưng lại, ưu tư nhìn Nhạc Phồn: "Ngươi một mực không biết được sao?"
Nhạc Phồn lắc đầu: "Sở gia cơ hồ đã mất tích tại Tu Chân đại lục, cũng không nhiều người biết đến sự tồn tại của gia tộc này, ngay cả vãn bối cũng chỉ một lần nghe phó tông chủ Bách Mạch Tông nhắc qua. Về phần phụ mẫu ta, chỉ là tán tu bình thường, gia tộc ta cũng là họ Nhạc, vốn dĩ không biết được việc này."
Lão nhân trầm mặc không nói, thần tình trên mặt bi thương: "Không ai nhớ kỹ Sở gia, ha ha, chúng ta nhất mực vì Tu Chân giới liều sạch vốn liếng, hao hết tính mạng toàn tộc để bảo vệ bọn chúng, để rồi rơi vào cảnh diệt tộc như hôm nay, vậy mà không người nhớ đến, buồn cười, buồn cười!"
Nhạc Phồn nhìn hắn như vậy cũng không dễ chịu, người này hẳn là một đại nhân vật của Sở gia, chẳng biết tại sao xuất hiện trong Hư Không Huyễn Cảnh với dáng vẻ thế này. Nàng thở dài: "Bây giờ Tu Chân giới đầy một bè lũ xu nịnh giả dối, đối mặt Ma Tộc, tình cảnh rất không ổn."
Lão nhân hừ lạnh một tiếng: "Bọn hắn không đến chết không tỉnh ngộ, năm đó ta toàn tộc hi sinh khiến lòng người thương tiếc. Chỉ là.... " Hắn nhìn Nhạc Phồn, trong mắt lộ ra ý cười từ ái: "Lão phu quả nhiên không ngờ tới ta còn có thể nhìn thấy huyết mạch dòng chính Sở gia, cũng không biết lúc trước huyết mạch bằng cách nào tồn lại, đích thực ông trời chiếu cố, cuối cùng nhớ ta Sở gia vì bách tính muôn dân xuất sinh nhập tử, để con cháu đời sau đạt được kỳ ngộ mà rơi vào bên trong động phủ của ta."
Nhạc Phồn có chút không hiểu, nói khẽ: "Chỉ là Nhạc Phồn không biết, Lão Tổ vì sao lưu lại trong Hư Không Huyễn Cảnh, lại trở thành.... Dáng dấp như bây giờ?"
Lão nhân vẻ mặt có chút xuất thần, tựa hồ rơi vào trong hồi ức xa xưa, sau một hồi mới trầm giọng nói: "Trận đại chiến năm đó, ta cùng đại ca cũng chính là Sở Hưng, gia chủ Sở gia, mang theo tám vạn Ngự quỷ linh cùng Ma Tộc đối chiến...."
Trận chiến kia cực kỳ thảm liệt, Mai Cốt Chi Địa là chiến trường chính, Ma Tộc xâm lấn Tu Chân giới theo ba đường, trong đó một đường giết chóc vô cùng tàn nhẫn, một binh đoàn ma tu hung hăng xông vào cửa từng gia tộc tại Hoành Châu. Mà trong thành Hoành Châu đều là tu sĩ đẳng cấp thấp, dân chúng bình thường cũng mấy vạn người, lui không thể lui. Sở gia mang toàn tộc ra chống đỡ ma binh, gia chủ Sở Hưng lúc ấy đã Tiên Thiên chi cảnh, cùng với Sở Thịnh dẫn người đến chi viện Mai Cốt Chi Địa. Đánh xong một trận, toàn bộ tinh nhuệ Sở gia đều ngã xuống, mà thành Hoành Châu dĩ nhiên bị phá nát, rất nhiều gia tộc đều bỏ thành trốn chạy, chỉ có Sở gia vẫn liều mạng chống đỡ, cuối cùng không một ai có thể đào thoát, toàn tộc bị diệt.
Tại Mai Cốt Chi Địa, các gia tộc cơ hồ là liều mạng tử chiến cùng Ma Đế và Lục đại hộ pháp. Sở gia hiệp trợ Bách Mạch Tông, Vạn Kiếm Môn, lúc ấy chặt xuống thủ cấp Mạt Lộ cùng Cửu U hai tên đại hộ pháp, Sở Hưng tại chỗ bỏ mình. Sở Thịnh cùng gia chủ Văn Nhân gia truy sát Kỳ Sơn, rốt cuộc Sở Thịnh cũng ngã xuống, nhưng bởi vì Ngự quỷ thuật đã đạt đến cảnh giới tối thượng, nên còn lưu lại tàn hồn. Sau khi tàn hồ Sở Thịnh quay về Sở gia, liền biết được Sở gia toàn tộc diệt vong, bởi vì chịu đả kích quá lớn, nhất thời đánh mất bản tính chính mình, cuối cùng ngoài dự liệu tự thân luyện hóa thành quỷ linh. Sở Thịnh mấy trăm năm lãng du khắp thế gian, vừa lúc gặp Hư Không Huyễn Cảnh mở ra liền bị hút vào bên trong, ở chỗ này lưu lại hơn vạn năm.
Nhạc Phồn sau khi nghe xong, ngẩng đầu nhìn Sở Thịnh, trong lòng phi thường khó chịu, toàn tộc diệt vong chỉ còn một mình ông ấy, người không ra người quỷ không ra quỷ bị nhốt ở đây, là cỡ nào tuyệt vọng cùng cô tịch.
Sở Thịnh nhìn nàng thần sắc bi thương, chính mình ngược lại cười ha hả: "Tiểu oa nhi phấn chấn lên, không cần đau buồn, nhiều năm như vậy thống khổ đối với ta đã thành thói quen. Sở gia cả đời nghiên cứu Ngự quỷ thuật, dù sao vẫn bị một số người lên án, ta vạn năm qua ở chỗ này lại không phải nghe bọn chúng mồm mép láo xược, cũng không phải chịu đựng một đám gia hỏa dối trá luôn ra vẻ đạo mạo, tiêu dao khoái hoạt. Bây giờ lại biết được huyết mạch dòng chính Sở gia vẫn còn, chẳng phải là sướng càng thêm sướng!"
Hắn ngưng cười si mê nhìn lấy hết thảy trước mắt, trong tay lấy ra một tấm trận pháp linh kỳ: "Chỉ là đã nhiều năm như vậy, ta cũng muốn buông tha mình, thế nhưng lại không bỏ xuống được Sở gia Ngự quỷ thuật, cho nên mới bố trí thí luyện nơi cửa động, tìm kiếm người kế thừa, không ngờ chờ đến con, thiên ý thiên ý!"
Nhạc Phồn sau khi nghe xong mím mím môi, mặc dù có thể hiểu được nhưng nghĩ đến Bạch Liễm một thân thương tích, nàng vẫn tràn đầy tức giận cùng đau lòng.
Sở Thịnh thấy sắc mặt nàng biến hóa, nhẹ ho một tiếng: "Làm sao?"
Nhạc Phồn dừng một chút nói thẳng: "Bằng hữu của con bị quỷ linh gây thương tích, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, con lo lắng nàng. "
Sở Thịnh nghe vậy nở nụ cười: "Con chính là trách bọn chúng ra tay quá độc ác?"
Nhạc Phồn không nói lời nào, thái độ rất rõ ràng. Nàng xưa nay không phải thích hùng hổ dọa người, nếu bản thân nàng gặp chuyện phải này, nàng đều không có chút lời oán giận, nhưng đổi lại là Bạch Liễm, nàng liền khó mà tiêu tan được lửa giận.
Sở Thịnh thấy thế thấp giọng trấn an nàng: "Đừng nóng giận, ta thay con giáo huấn bọn chúng. " Ngay sau đó, Sở Thịnh lông mày dựng lên trầm giọng nói: "Kẻ nào đả thương bằng hữu của Tiểu chủ nhân, liền tự đi ao quỷ lãnh phạt, đánh ba mươi roi quỷ."
Vừa mới