Tức thì, trong đầu Lê Phi Phàm chỉ còn lại một suy nghĩ là phải tránh người này xa một chút.Tần Bách Dạ là ai cơ chứ, là tình địch nguy hiểm nhất trong cuộc đời của Hoắc Uẩn Khải, là kẻ có thực lực mạnh mẽ nhất trong dàn hậu cung của Thư Dịch Khinh, là nam hai và cũng là người có nhiều đất diễn nhất.
Tuy rằng cuối cùng hắn táng gia bại sản, thua trắng trong tay của Hoắc Uẩn Khải, nhưng điều khủng khiếp hơn chính là — Tần Bách Dạ là một kẻ điên.Trái với Thành Dư Nam luôn lặng yên đợi chờ, Tần Bách Dạ lại chơi trò cường thủ hào đoạt.Trong lòng độc giả, bối cảnh gia đình của hắn đã đủ để giải thích cho tất cả hành vi điên cuồng sau này: cha mẹ chết sớm, gia sản bị đoạt, ăn nhờ ở đậu nhà một người chú trong gia tộc, chịu đựng ngược đãi và tra tấn.Hắn vừa ẩn nhẫn vừa am hiểu ngụy trang, sau khi lớn lên đã đoạt lại tài sản rồi trở thành người đứng đầu nhà họ Tần khiến ai cũng nể sợ.Gốc rễ của mọi ân oán trong các mối làm ăn của những gia tộc có lịch sử hàng trăm năm như nhà họ Tần và nhà họ Hoắc đã tồn tại từ lâu, hơn nữa mục đích ban đầu lúc hắn ta tiếp cận Thư Dịch Khinh vốn đã không tốt.Giống như cuộc chiến giữa những con thú đực, vì để đả kích Hoắc Uẩn Khải, hắn ta có thể vừa làm tổn thương Thư Dịch Khinh vừa nghĩ tới việc giết cậu ta, cuối cùng lại không kìm được mà yêu đối phương.Hắn ta lừa gạt người khác bằng những lời lẽ dịu dàng, khi chân tướng bại lộ thì lại bắt đầu điên cuồng.Dục vọng muốn phá hủy và muốn yêu thương đồng thời xuất hiện trên người hắn ta.Độc giả hét to “em chịu được”.Nhưng Lê Phi Phàm chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.Kẻ kia không chỉ là kẻ thù trên thương trường của Hoắc Uẩn Khải mà còn là tình địch của hắn.Chỉ cần Lê Phi Phàm có chút đầu óc thì chắc chắn anh sẽ không chạy đến trước mặt Hoắc Uẩn Khải để dính phải chuyện xúi quẩy này, càng đừng nói đến việc dây dưa với Tần Bách Dạ.Nhưng anh đã quên mất, lẽ ra mình không nên biết Tần Bách Dạ.Nhưng anh lại lỡ thốt ra tên của đối phương.Đây gọi là không đánh đã khai.Tần Bách Dạ có vẻ hứng thú, hắn ta nhìn anh nói: “Không ngờ cậu lại nhận ra tôi đấy?”Lê Phi Phàm vừa mắng mình không tỉnh táo vừa dịch sang bên cạnh Hoắc Uẩn Khải, nói: “Dù sao nhà họ Tần cũng là danh gia vọng tộc ở Thịnh Kinh, ảnh chụp của ngài Tần chiếm đến tận nửa trang nhất các đầu báo hàng ngày, ai mà không biết.”Dường như Tần Bách Dạ đã chấp nhận lời giải thích này.Hoắc Uẩn Khải liếc nhìn Lê Phi Phàm, phát hiện sau khi anh làm chuyện mờ ám thì dịch về phía mình, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn thoáng dịu đi một chút.Lê Phi Phàm nói xong bèn lập tức thở phào nhẹ nhõm vì phản ứng nhanh nhạy của mình.Thật ra anh không đọc báo, nhưng anh nhớ rõ là ở trong sách, tác phong của Tần Bách Dạ khác hoàn toàn với kiểu khiêm tốn của Hoắc Uẩn Khải, trên báo hoặc tạp chí thường xuyên có tin tức về hắn ta.
Gần như giới truyền thông ở Thịnh Kinh đã chứng kiến quá trình hắn ta từng bước đoạt lại mọi thứ như thế nào, có được vị trí hôm nay ra sao.Hắn ta không thèm để ý đến cái nhìn của người ngoài, thậm chí còn muốn cho họ tận mắt chứng kiến tất cả.Tần Bách Dạ mỉm cười, chuyển hướng sang nói với Hoắc Uẩn Khải: “Trùng hợp thật đấy, tôi mới về nước chưa được một tuần, không ngờ lại gặp được Hoắc nhị gia ở thành phố Lâm Hải này.”Hoắc Uẩn Khải: “Ông chủ Tần bận trăm công nghìn việc, tới đây chắc hẳn không phải để nghỉ phép đâu nhỉ.”“Như nhau mà thôi.”Chỉ mỗi hai câu nói ngắn ngủi, Lê Phi Phàm như đã nhìn thấy cả ám khí và những mũi tên vô hình bay qua lại giữa hai người họ.Không hổ là hai vị tổng công trong sách, oan gia ngõ hẹp, trâu bò đánh nhau thì kiểu gì cũng có ruồi muỗi chết.Ví dụ như bản thân anh.Tần Bách Dạ nhìn Lê Phi Phàm rồi nói với Hoắc Uẩn Khải: “Tôi không ngờ chỉ mới hai tháng ngắn ngủi không ở trong nước, bên cạnh Hoắc nhị gia đã xuất hiện một nhân vật xuất sắc như này đấy.”Lê Phi Phàm trả lời thay Hoắc Uẩn Khải.“Ông chủ Tần quá khen, thời gian tôi ở cạnh nhị gia quả thật không lâu, nhưng tôi nghĩ về sau chắc hẳn chúng ta vẫn phải thường xuyên gặp mặt.”Cả người Lê Phi Phàm đều lộ ra hơi thở cùng chung kẻ thù.Chỉ thiếu điều nói với Hoắc Uẩn Khải: Kẻ thù của anh chính là kẻ thù của tôi.Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa của tôi đều sẽ không dính dáng gì đến tên họ Tần kia!Thấy thái độ của anh, Tần Bách Dạ nở nụ cười giả tạo.Hắn ta cười khẽ: “Ai cũng nói nhị gia dùng người thì coi trọng nhất là sự trung thành, xem ra lời này không phải giả.”Nghe thấy lời này, Lê Phi Phàm chợt thở hắt một hơi.Vừa nãy trên bãi biển, Tần Bách Dạ không mời mà đến, rất khó để biết liệu có phải hắn ta đã điều tra trước rồi cố ý tiếp cận mình không.
Dù sao hiện giờ anh đã trở thành một nhân vật có cảm giác tồn tại cao thay vì Thư Dịch Khinh.Cứ nghĩ đến việc có thể mình sẽ giống như Thư Dịch Khinh, Lê Phi Phàm lại cảm thấy ớn lạnh.
Nếu hắn ta chuyển mục tiêu sang mình thật, có khi anh sẽ nôn ra cả búng máu mất.Xem ra việc thể hiện lòng trung thành vẫn có ích, ít nhất Tần Bách Dạ sẽ không mập mờ tán tỉnh mình, sẽ không nghĩ cách lừa gạt tiếp cận anh.
Hắn ta chỉ coi anh là một kẻ đối nghịch đứng cùng chiến tuyến với Hoắc Uẩn Khải mà thôi.Lê Phi Phàm không thấy sợ hãi khi bị đối phó trực tiếp như vậy, dù sao vào lúc nguy cấp thì ôm đùi Hoắc Uẩn Khải vẫn rất có ích.Chỉ có tình yêu của Tần Bách Dạ là quá sức chịu đựng với người bình thường.
Ngoài miệng nói yêu em, nhưng thật ra trong lòng là muốn giết em, tâm cơ thâm sâu khó lường.Lê Phi Phàm nghĩ tốt hơn hết là nên tỏ thái độ ngay từ đầu: Nói không sai, tôi là người của Hoắc Uẩn Khải, anh giết chết tôi đi.Bầu không khí rất quái dị.Có một giọng nói truyền đến từ đám người phía sau: “Anh Tần?”Thư Dịch Khinh chen qua đám người, từ từ bước đến.Cậu ta vừa mới bệnh nên sắc mặt không tốt lắm, thoạt nhìn có chút tiều tụy.Lúc thấy Tần Bách Dạ, cậu ta lập tức lộ vẻ kinh ngạc và vui sướng: “Thật sự là anh sao? Anh về nước khi nào thế?”Tần Bách Dạ xoay người, biểu cảm trên mặt đã sớm thu lại, chỉ còn sự điềm đạm vô hại.“Chào Tiểu Thư, thật trùng hợp.” Hắn ta nói.Nói xong còn duỗi tay xoa đầu đối phương, diễn xuất vô cùng hoàn hảo: “Sao sắc mặt khó coi vậy, bị bệnh sao?”Lê Phi Phàm đứng tại chỗ nhìn Hoắc Uẩn Khải.Hoắc Uẩn Khải quay đầu nhìn cậu: “Có việc gì sao?”Vẻ mặt Lê Phi Phàm đều là: Ừm… Xấu hổ thay anh.jpg Lê Phi Phàm đã đọc truyện nên anh biết thật ra Thư Dịch Khinh đã quen biết Tần Bách Dạ ở nước ngoài, thậm chí nói là “quen biết” cũng không đúng, phải nói Tần Bách Dạ cố tình sắp xếp để gặp thì đúng hơn.Từ đầu đến cuối, Thư Dịch Khinh không hề biết Tần Bách Dạ là ai.Trong mắt cậu ta, Tần Bách Dạ là người có thể tin tưởng như hai người anh trong gia đình vậy.
Tần Bách Dạ cố ý xây dựng bầu không khí, hắn ta sẽ lắng nghe Thư Dịch Khinh kể những rắc rối nhỏ, quan tâm đến cảm xúc của cậu ta ở mọi nơi, sẽ giúp cậu ta giải quyết những khó khăn trong cuộc sống.Cho đến khi chân tướng được phơi bày.Thư Dịch Khinh khóc lóc nói không thể tin được.
Lúc Lê Phi Phàm nguyên gốc cố ý đẩy Thư Dịch Khinh vào hiểm cảnh, cậu ta bị thương, trên mặt đầy máu nhưng vẫn cầm tay Tần Bách Dạ hỏi “Sau này anh đừng gạt em được không? Em vẫn luôn coi anh như anh trai.” Sự thuần khiết đó đã khiến sự cứng rắn trong trái tim của Tần Bách Dạ sụp đổ.Lê Phi Phàm nhìn mà quắn quéo thay Thư Dịch Khinh luôn.Thư Dịch Khinh hoàn toàn không biết bản thân mình đang ở trong tình cảnh gì, cậu ta còn đang trả lời câu hỏi của Tần Bách Dạ, miễn cưỡng cười nói: “Thật ra không có gì, em chỉ bị sốt bình thường thôi, không có khẩu vị lắm.”Tần Bách Dạ là người duy nhất gọi Thư Dịch Khinh là Tiểu Thư, quả thật giống hệt như một người anh trai tốt quan tâm cậu ta từng li từng tí.Hắn ta nhíu mày phản bác: “Bị ốm mà sao không ăn uống hẳn hoi, sức đề kháng của cơ thể kém đi, không khỏi bệnh nhanh được đâu.”Trên mặt Thư Dịch Khinh ngập tràn sự cảm động vì được quan tâm, giờ phút này cậu ta mới chợt nhớ đến gì đó.Cậu ta kéo tay áo Tần Bách Dạ nói: “Anh Tần, để em giới thiệu cho anh một người.”Thư Dịch Khinh quay đầu nhìn về Hoắc Uẩn Khải, sau đó bày ra vẻ lạnh nhạt khi nhìn đến Lê Phi Phàm ở bên cạnh hắn.
Giây tiếp theo cậu ta lại cười tươi, đi đến bên cạnh Hoắc Uẩn Khải rồi nói với Tần Bách Dạ: “Đây là anh hai em - Hoắc Uẩn Khải.
Anh hai, đây là một người bạn em gặp được khi đi du học nước ngoài, họ Tần.
Anh ấy vẫn luôn chăm sóc cho em.”Hai người đàn ông lại nhìn nhau lần nữa.Lê Phi Phàm đứng ở bên cạnh che mặt.Anh thầm nghĩ cảnh này tuyệt thật đấy.Kỹ năng diễn xuất của Tần Bách Dạ quá đỉnh, hắn ta còn cười hỏi Thư Dịch Khinh: “Đây là anh ruột của em à?”“Đương nhiên! Không phải rồi.” Thư Dịch Khinh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng: “Bọn em cùng nhau lớn lên.”“Ồ, thanh mai trúc mã.” Tần Bách Dạ cười trêu ghẹo.Thư Dịch Khinh lại càng ngượng ngùng.Hoắc Uẩn Khải bị hai người làm lơ, đương nhiên hắn không có ý định