Khi Lê Phi Phàm ra khỏi văn phòng, toàn bộ gian ngoài nháy mắt rơi vào yên tĩnh.Cát Tùng được sắp xếp hướng dẫn anh, cũng là người duy nhất giao tiếp với anh.
Giữa trưa cậu gọi cơm hộp cho Lê Phi Phàm, liệt kê công việc cần làm, giới thiệu cho anh tình hình cơ bản của tập đoàn.
Mặc dù những người khác không nhiệt tình như Đới Vĩ, nhưng ít nhất mặt ngoài vẫn bình thường, nói chung còn không được coi là sơ giao.Vừa chướng mắt anh, vừa không dám chọc vào anh.Họ kiêng kị thân phận của anh nên dứt khoát lựa chọn giữ khoảng cách.Đây mới là ở tầng 69.“Cậu đừng để trong lòng nhé.” Trưa hôm sau, Cát Tùng không gọi cơm hộp mà dẫn anh đi nhà ăn tầng 16.
Hai người gặp phải hai đồng nghiệp bộ phận khác vừa nhìn thấy Lê Phi Phàm đã ngoảnh mặt vội vàng rời đi.
Cát Tùng xấu hổ nói với Lê Phi Phàm: “Do họ chưa quen cậu lắm.”Lê Phi Phàm bật cười: “Không cần phải an ủi tôi, tôi không cảm thấy gì.”“Thật vậy à?” Cát Tùng thấy anh cười thì nhẹ nhõm hẳn.Cậu dắt anh tìm một chỗ gần cửa sổ, bảo anh ngồi xuống rồi nói: “Hai ngày nay tiếp xúc với cậu, tôi cảm thấy con người cậu khá tốt, không giống lời đồn của người ta cho lắm.”“Lời đồn gì vậy?” Lê Phi Phàm hỏi.Cát Tùng gãi tóc, buông khay xuống rồi nói: “Họ nói cậu có thủ đoạn đặc biệt, tâm cơ thâm sâu, còn nói…”“Ồ? Tiếp tục đi.”Cát Tùng rụt cổ nói: “Còn nói Hoắc tổng muốn liên hôn, vốn dĩ cậu đã bị Hoắc tổng vứt bỏ rồi, sau đó dùng thủ đoạn bỉ ổi mới quay lại rồi chạy tới làm việc ở Hoắc thị, mắng cậu là yêu tinh nam.”Mới nhìn Lê Phi Phàm đúng là không thấy có tiềm chất của trợ lý.Anh không phải người toàn diện như Cao Thăng, cũng không khiêm tốn như Cát Tùng, ngay cả Đới Vĩ cũng là người có năng lực làm việc rất cao.
Nhưng Lê Phi Phàm thì khác, thoạt nhìn anh không có chí tiến thủ, ấn tượng đầu tiên khi gặp anh đều rơi vào gương mặt nổi bật quá mức, sau đó là cá tính và khí chất phóng khoáng.Ví dụ chuyện giữa anh và Đới Vĩ.Đới Vĩ đang ở tầng 69, tuy bộ phận hắn phụ trách không tiếp xúc trực tiếp với Hoắc Uẩn Khải nhưng cấp dưới muốn đi lên cơ bản đều phải trải qua tay hắn.
Chỉ cần hắn tùy tiện nói mấy câu rồi truyền đạt xuống dưới là đã có thể ảnh hưởng tới cuộc sống đi làm của Lê Phi Phàm.Hiển nhiên đắc tội Đới Vĩ không phải là điều gì hay ho.Bây giờ họ ngồi ở chỗ này, ánh mắt của người xung quanh bắn tới làm Cát Tùng cảm thấy như bị kim chích vào lưng.
Nhìn Lê Phi Phàm đối diện, Cát Tùng thấy trên người anh có một cảm giác tách rời với bên ngoài, giống như hoàn toàn không phát hiện bản thân là trung tâm của mọi ánh nhìn.Hoặc có thể nói anh thật sự không thèm để ý.Nghe thấy bản thân bị Hoắc tổng vứt bỏ, lại còn mặt dày một hai phải tới Hoắc thị đi làm mà vẫn có thể cười nổi.Hơn nữa cười rất vui sướng.“Cậu không ngại sao?” Cát Tùng hỏi.Lê Phi Phàm dựa vào ghế, thuận miệng nói: “Để ý cái gì?Người ta nói tôi là yêu tinh nam? Hôm nào mà họ không sợ hoặc không mắng tôi nữa thì chắc hôm đó tôi cũng sắp bị đuổi rồi.”Cát Tùng: “…”Không biết phản bác như thế nào, mà thấy có lý nữa chứ???Lối vào nhà ăn cách đó không xa truyền đến động tĩnh.Lê Phi Phàm liếc nhìn Thư Dịch Khinh ở giữa đám đông.Vị tiểu thiếu gia nhà họ Thư này mới vào hai ngày mà đã có vẻ sống không tệ.
Tuy rằng giám đốc điều hành không có quyền lực gì lớn, nhưng nhìn cảnh bảy tám người vây quanh cậu ta cùng bước vào là hiểu nhân duyên khá tốt.Thư Dịch Khinh cũng thấy anh, cậu ta dửng dưng thu hồi ánh mắt.Ánh mắt coi thường như đang nói dù hai người cùng tiến vào Hoắc thị nhưng nhìn tình hình trước mắt là biết cậu ta đã thắng anh.Lê Phi Phàm nhìn rõ mồn một, anh có chút buồn cười.Thư Dịch Khinh thật sự đã tiến bộ.Khác hẳn Thư Dịch Khinh ngây ngô, chỉ hành động dựa theo bản tính thiện lương lúc đầu, người trước mắt ít nhất đã lên phiên bản nâng cấp 2.0.Cát Tùng cũng thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với Lê Phi Phàm: “Tôi nghe nói khi cậu ta đến đã hào phóng tặng quà có giá trị cho từng người trong bộ phận, còn mời mọi người ăn cơm.
Bây giờ rất nhiều người đều khen cậu ta không giở tính thiếu gia, là người khiêm tốn dễ gần.”Lê Phi Phàm nhìn ánh mắt ám chỉ của Cát Tùng.“Đừng nhìn tôi, tôi sẽ không mời các cậu ăn cơm đâu.”Cát Tùng tủi thân: “… Tại sao?”“Tôi không có tiền.”Cát Tùng: “…”Tủi thân lập tức biến thành đồng cảm.Lê Phi Phàm giương mắt: “Biểu cảm của cậu như vậy là sao?”Cát Tùng nhỏ giọng nói: “Cậu không dễ dàng gì, tôi không biết ngay cả một chút tiền mà Hoắc tổng cũng không chịu cho cậu.”Lê Phi Phàm không phản bác, mặc kệ cậu hiểu lầm Hoắc Uẩn Khải.Dù sao cũng không ai dám khua môi múa mép trước mặt hắn, hắn sẽ không biết đâu.Sau bữa trưa, họ cùng nhau trở về văn phòng.
Lê Phi Phàm vừa bước vào thì phát hiện Thư Dịch Khinh đã đi lên đây từ lúc nào.
Cậu ta đang đứng trước bàn làm việc của Đới Vĩ, thảo luận gì đó với hắn.Đới Vĩ phát hiện anh và Cát Tùng trở về, khịt mũi hừ lạnh một tiếng.Hắn quay đầu nói với Thư Dịch Khinh, âm thanh phóng đại hai phần: “Tôi cảm thấy đề xuất này của cậu rất tốt, không hổ là du học sinh ở đại học hàng đầu, vừa mới tới mà ngày hôm sau đã hoàn thành một kế hoạch xuất sắc như vậy, người bình thường rất khó làm được.”Thư Dịch Khinh hơi xấu hổ mỉm cười.“Trợ lý Đới quá khen, đây là một chút đề xuất nhỏ, vừa vặn liên quan đến lĩnh vực sở trường của tôi, chỉ muốn nói ra để mọi người tham khảo mà thôi.”Đới Vĩ đứng lên, trịnh trọng nói: “Tập đoàn vốn dĩ cần thu nạp thêm nhân tài, chúng tôi luôn hoan nghênh những người trẻ ưu tú như cậu tham gia.
Hơn nữa tôi nghe nói cậu đã hoàn thành bài nghiên cứu hồi năm thứ hai một cách xuất sắc, chúng tôi đánh giá xong mới quyết định để cậu làm ở vị trí trước mắt, cậu rất xứng đáng.”Người ở trong văn phòng đều nhìn trộm Lê Phi Phàm.Lời này của Đới Vĩ ít nhiều có phần cố ý, ngay cả vụ Thư Dịch Khinh làm bài luận ở trường hồi năm hai cũng lấy ra khen, chẳng qua hắn đang muốn so sánh cậu ta với Lê Phi Phàm, cố tình làm anh thấy xấu hổ mà thôi.Nhưng mọi người chỉ thấy Lê Phi Phàm trở về vị trí của mình.Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó khom lưng lấy chăn mỏng từ ngăn tủ dưới chân đắp lên người, hiển nhiên đang định ngủ trưa.Thư Dịch Khinh lơ đãng nhìn qua bên này, cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện với Đới Vĩ.Cậu ta hỏi: “Trợ lý Đới, anh hai… Không phải, Hoắc tổng đang ở văn phòng à? Tôi có chút việc muốn tìm anh ấy.”“Hoắc tổng?” Đới Vĩ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lời đồn trong công ty “Hoắc thị muốn liên hôn với nhà họ Thư”, trong lòng lập tức hơi khó chịu nhưng vẫn nói: “Hoắc tổng không ở văn phòng, ngài ấy đi ra ngoài họp rồi.Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ đích thân giao phần đề xuất kế hoạch này của cậu cho văn phòng của Hoắc tổng.”Thư Dịch Khinh chưa gặp được người, vẻ mặt hơi miễn cưỡng.Thái độ ôm mục đích khác mà đến của cậu ta quá rõ ràng, Đới Vĩ vừa mới khen xong mà cũng có chút không nhịn được.Hắn không ưa Lê Phi Phàm là bởi cảm thấy lai lịch của anh không chính đáng, tốt xấu gì Thư Dịch Khinh cũng trải qua phân đoạn phỏng vấn.
Hơn nữa hắn cũng biết bản đề xuất kế hoạch này chỉ vừa đủ, không xuất sắc bao nhiêu, nhưng dĩ nhiên hắn càng vừa lòng với người nỗ lực tiến tới như vậy hơn Lê Phi Phàm .Nhưng mục đích của Thư Dịch Khinh rõ ràng không chỉ là vì công tác.Nghĩ đến điều này, khóe miệng Đới Vĩ giật nhẹ hai cái.Hắn nói thẳng: “Trong thời gian công tác mà muốn gặp Hoắc tổng thì phải có sự đồng ý của nhóm thư ký, không được tự ý tìm Hoắc tổng.
Nếu không phải tới để nói chuyện công việc, cậu có thể tự liên hệ với Hoắc tổng.”Không ai thấy cách đó không xa, Lê Phi Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần hơi nhếch khóe miệng.Trình độ của Đới Vĩ tương đương với Cao Thăng, nhưng lý do hắn không thể đảm nhận vị trí của Cao Thăng là do EQ thấp và quá thẳng tính, luật ra luật, nhiều lúc tầng 69 rất cần có người như vậy.Nhưng thái độ của hắn với Thư Dịch Khinh như vậy khó tránh khỏi có chút drama.Quả nhiên Thư Dịch Khinh suýt không duy trì được ý cười trên mặt vì câu nói này.Thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, mọi người xung quanh đều nâng niu dỗ dành, cho dù bây giờ cậu ta vào Hoắc thị làm việc chỉ vì tức giận thì cũng không phải chịu khổ cực gì mấy.Bất ngờ gặp được người như Đới Vĩ, sợ là có chút choáng ngợp.Không phải Thư Dịch Khinh vào Hoắc Thị mà không có chút phân vân nào.
Một khi trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới thì sẽ có sự thay đổi rất lớn so với quan hệ trước kia.
Trước kia cậu ta có thể tự do ra vào Ngọc Kinh Viên là dựa vào tình nghĩa lúc nhỏ, có việc thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho anh hai, nhưng tình cảnh bây giờ khiến cậu ta cảm thấy giữa họ có sự phân tầng xa cách rõ rệt.Việc đó càng gia tăng sự khó khăn khi tới gần hắn.Cậu ta không thể tùy tiện gọi điện, muốn gặp hắn cũng bị người khác ngăn ngoài cửa.Thư Dịch Khinh cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.Nhưng lúc nhìn về phía Lê Phi Phàm, cậu ta lại nghĩ mình đã đúng.Một người như vậy sao có thể ở lại Hoắc thị, cậu ta thấy mình làm tốt hơn anh nhiều.
Bởi vì cậu ta sinh ra đã ưu tú hơn người, không có lý do để bại dưới tay anh.“Vậy về phần đề xuất kế hoạch kia phải làm phiền trợ lý Đới rồi.” Thư Dịch Khinh miễn cưỡng cười.Đới Vĩ gật đầu: “Yên tâm.”Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.Mấy thư ký vây quanh năm sáu người đàn ông cao lớn.Một cô thư ký vừa chạy vừa nói: “Mấy vị, mấy vị thật sự không thể tự tiện xông vào văn phòng Hoắc tổng!”“Hôm nay Hoắc tổng không tới.”“Làm ơn dừng lại!”Đi phía trước là một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo thun vàng nhăn nhúm, để đầu đinh, cơ bắp ở cánh tay và bắp đùi khoa trương phồng lên, vẻ mặt hùng hổ.Hắn ta đẩy cửa kính ra rồi dẫn người xông vào, bên trong phát ra tiếng ồn ào và tiếng thét chói tai sợ hãi.Ánh mắt người đàn ông quét qua toàn bộ đại sảnh văn phòng, tay đẩy cô thư ký đang kéo hắn ta xuống đất.“Hoắc Uẩn Khải đâu? Kêu hắn lăn ra đây!”Mọi người trong văn phòng tập trung lại rồi đối diện với đám người này.Lê Phi Phàm là người cuối cùng bước tới, anh đi vòng qua cái bàn để kéo cô thư ký bị ngã xuống đất