"Tôi nói, đúng là Lê Phi Phàm đã kịp thời cứu Thành Dư Nam." Trì Cận lặp lại một lần rồi mới nói tiếp: "Cho nên cậu ấy tới bệnh viện thăm người bệnh cũng chẳng có gì không đúng, còn ân oán trước đây thì không cần thiết phải nhắc lại.”Thật ra Trì Cận nói lời này không có ý ám chỉ gì khác.Chẳng qua nhắc tới xung đột lần trước của Thành Dư Nam và Lê Phi Phàm cũng chỉ để nhắc khéo Thư Dịch Khinh.Thân là bạn tốt, nhìn thấy Thành Dư Nam giúp đỡ không công cho cậu ta nhiều lần, Trì Cận chỉ cảm thấy ông bạn của mình quá mức si tình.Nhưng lần này suýt nữa Thành Dư Nam đã không còn mạng, Thư Dịch Khinh còn bày ra cái thái độ này, ít nhiều đã khiến Trì Cận có chút mất hứng.Thư Dịch Khinh không phải không nghe hiểu, chỉ là cậu ta thấy khó chấp nhận.Cậu ta nhìn Lê Phi Phàm: "Cho nên là anh đã báo cảnh sát?”Lê Phi Phàm: "Đúng, thì đã làm sao?”"Làm sao?" Thư Dịch Khinh như nghe thấy gì đó khó tin lắm, cậu ta trừng mắt nhìn Lê Phi Phàm: "Anh có biết là nếu anh không tìm cảnh sát, tôi đã sớm tìm được người cứu anh Dư Nam.
Sao có thể trùng hợp đúng vào lúc anh tới quán bar gặp được tôi, biết anh của tôi đang ở đằng sau phố đó nên báo cảnh sát bắt anh ấy.
Tất thảy là do anh cố ý đúng không? Lê Phi Phàm, hiện giờ anh còn giả vờ làm người tốt cái gì nữa?”Lê Phi Phàm nhíu mày nhìn Thư Dịch Khinh như nhìn một kẻ tâm thần.Nhưng giọng điệu của anh vẫn bình thản: "Cậu có còn nhớ chính miệng cậu nói anh của cậu đang ở sau phố bar không đấy?”"Ngoài ra việc tôi báo cảnh sát chẳng liên quan gì tới anh của cậu, tôi báo vì có khả năng Thành Dư Nam sắp chết.”Trọng điểm là thi thể của Thành Dư Nam ở trong mộng chính là ở con hẻm nhỏ đó, tới tận sáng mà vẫn không thấy Thư Dịch Khinh trở lại cứu người."Nói dối, tất cả là tại anh!”Thư Dịch Khinh nói xong bèn như phát điên mà xông lên định túm cổ áo anh.Lê Phi Phàm bị một bàn tay kéo về đằng sau, không biết Hoắc Uẩn Khải đã tới từ lúc nào.
Hắn nắm cổ tay Lê Phi Phàm, che ở phía trước người anh, nhíu mày nhìn Thư Dịch Khinh nói: "Điên đủ chưa? Nhìn xem cậu đang có dáng vẻ gì?”"Anh hai!" Thư Dịch Khinh đỏ mắt.Cậu ta chỉ vào Lê Phi Phàm đứng đằng sau hắn gào lên: "Anh ta có vấn đề!”"Đủ rồi!" Thành Dư Nam đột nhiên lên tiếng.Anh ta nằm trên giường, mặt hướng lên trần nhà, thoạt trông có chút chật vật.Thành Dư Nam nhắm mắt lại rồi mới nói tiếp: "Em muốn bảo vệ anh trai của em, anh coi như em là người coi trọng tình thân, anh giúp em là chuyện anh không hối hận.Nhưng em lại đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Lê Phi Phàm, Dịch Khinh, em đã quên lúc ấy người trốn khỏi đó là em rồi ư?”Thư Dịch Khinh quay đầu lại, nắm lấy tay của Thành Dư Nam."Anh Dư Nam, em thật sự không định bỏ lại anh, lúc đó...lúc đó bọn họ sắp đến, em quá sợ hãi.
Em thật sự, thật sự...”Thành Dư Nam chậm rãi rút tay mình ra.Anh ta bình tĩnh nghiêng đầu, nói: "Anh tin lúc đó em đang căng thẳng thật, cũng tin là em thật sự muốn quay lại cứu anh, anh sẽ không trách em chỉ vì vậy.”"Nhưng Dịch Khinh, con người phải trưởng thành, không ai sẽ mãi dậm chân tại chỗ.”"Em cũng nên thế.”Thành Dư Nam luôn giữ sự dịu dàng trước Thành Dư Nam, lúc này cũng như vậy.Nhưng Lê Phi Phàm đoán những lời này sẽ là một cú sốc đối với Thư Dịch Khinh.Sự tồn tại của Thành Dư Nam đối với Thư Dịch Khinh tuyệt đối không thể quan trọng như Hoắc Uẩn Khải hay Tần Bách Dạ, thậm chí ở phương diện nào đó, anh ta còn chưa bằng cả Hoắc Thất.Nhưng anh ta lại giống như ngọn gió lướt qua tai, như dòng nước chảy qua tay.Cậu ta sẽ thấy anh ta luôn ở đó, bất kể ở đâu hay lúc nào, dù gió dù mưa.Chỉ cần Thư Dịch Khinh có việc, Thành Dư Nam sẽ là người đầu tiên xông pha.Nhưng bây giờ, một người như vậy lại khuyên cậu ta phải lớn lên.Cho dù anh ta không trách mắng gì, nhưng lời này đã đại biểu cho việc sau này anh ta sẽ không tiếp tục đồng hành với cậu ta nữa.Sự mất mát trong lòng Thư Dịch Khinh có thể nói là còn nghiêm trọng hơn cả việc Hoắc Uẩn Khải đích thân nói không thích cậu ta.Dường như Thư Dịch Khinh đã ý thức được chuyện này không còn cứu vãn được nữa.Cậu ta đứng ngẩn ra tại chỗ ít nhất năm phút đồng hồ.Không ai biết lúc đó cậu ta đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu ta xoay người, bước từng bước ra bên ngoài.Đến lúc cậu ta đã đi mất, Trì Cận mới mắng nhỏ một câu.Sau đó anh ta nhìn Thành Dư Nam bằng ánh mắt không thể tin được: "Vừa rồi có phải cậu có ý là: Lúc ấy Thư Dịch Khinh chạy đi không phải là do bị đuổi, mà là cậu ấy biết rõ cậu bị thương nặng nhưng vẫn cố ý bỏ cậu lại không?”Thành Dư Nam nhắm mắt không đáp.Toàn thân đều toát lên hơi thở từng trải.Trì Cận không đợi được đáp án bèn quay đầu nói với Hoắc Uẩn Khải: "Trước kia Thư Dịch Khinh không như thế, nếu không phải nể tình mấy người chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, đổi thành người khác thì chắc tôi đã đánh chết luôn rồi.”Lúc này Lê Phi Phàm đã buông tay Lê Phi Phàm ra.Hắn bình tĩnh lên tiếng: "Trước kia cậu ta sống khá thuận buồm xuôi gió.”Cuộc sống quá thuận lợi đúng thật sẽ khiến một người ngây thơ, thành thật như một tấm gương, nhưng nếu bị cái gì tác động vào thì chỉ có thể vỡ tan tành.Chuyện đã góp phần đánh vỡ mặt gương Thư Dịch Khinh ấy chính là đây.Hoắc Uẩn Khải nhìn về phía Lê Phi Phàm.Lê Phi Phàm nhìn lại: "Sao thế?”Hoắc Uẩn Khải nhìn đôi mắt của anh, sau hai giây mới cong môi đáp lại: "Không có gì.”Chỉ cần nghĩ lại là thấy trên người Lê Phi Phàm có rất nhiều chuyện bất thường xảy ra.Ban đầu nhìn qua cứ tưởng Lê Phi Phàm ngụy trang, hành động và lời nói của anh hoàn toàn trái ngược, những thứ anh biết cũng không hề tương xứng với thân phận này chút nào.Trên tài liệu về anh nói là trước khi anh tiến vào Ngọc Kinh Viên thì chưa có triệu chứng của việc hay đa nghi hay tim đập nhanh.Còn có những giấc mơ khó hiểu kia nữa.Anh cứ như một mặt gương bị ngược.Nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng ngẫm lại thì chỗ nào cũng có vấn đề.
Hôm nay sự bất thường và cố chấp của Thư Dịch Khinh đã khiến hắn thấy được một phần tảng băng chìm của thế giới vừa vặn vẹo vừa tràn ngập các quy tắc này.Hắn đoán con hồ ly nhỏ này còn không ít thứ đang gạt mình.Từ lúc ra khỏi bệnh viện, Lê Phi Phàm bèn thấy có gì đó không thích hợp.Anh cảm thấy ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải nhìn mình như nhìn một miếng thịt trên thớt, hoặc là nhìn một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.Dường như hắn đang tự hỏi xem nên hạ dao ở chỗ nào mới được.Lê Phi Phàm nhìn thấy ánh mắt kia đến lần thứ năm thì không nhịn được phải sờ mặt của mình, sau đó hỏi Hoắc Uẩn Khải: "Tôi nói này Nhị gia, từ lúc ra khỏi bệnh viện mới chưa tới hai tiếng, xin hỏi tôi có chỗ nào khiến anh bất mãn hả?”Hoắc Uẩn Khải thản nhiên bấm ipad trên tay: "Vì sao lại nói như vậy?”"Bởi vì nhìn anh cứ như muốn giải phẫu tôi ấy.”"Là tự cậu chột dạ nên mới thấy ánh mắt tôi nhìn cậu có vấn đề.”Lê Phi Phàm: "....Anh đang trả đũa tôi thì có.”Anh nhớ tới chuyện mình kể cho hắn nghe về cảnh trong mơ liên quan tới Thành Dư Nam, lúc ấy không phản ứng gì, sao hôm nay nhìn thấy Thành Dư Nam thì lại nhớ tới?Lê Phi Phàm bắt đầu hối hận: "Tôi không quen kiểu tính sổ sau thế này.
Chuyện nằm mơ thì sao tôi có thể khống chế được, hơn nữa thật giả khó phân, ví dụ vụ nổ ở nhà hàng kia thật ra lại không xảy ra, anh đâu có chuyện gì đâu đúng không.
Bên này Thành Dư Nam lại xảy ra chuyện, nhưng tôi cũng chẳng ngờ được bản thân mình lại dính vào rồi bị thương.
Lại nói, tôi mới là nạn nhân đây nè, tôi đâu có muốn hai mắt tối sầm nằm ngất thẳng tới hừng đông đâu? Nếu ngày nào đó mà tôi bị suy nhược thần kinh, không tìm các anh đòi bồi thường thì tìm ai.”Hoắc Uẩn Khải nhìn anh một cái: "Thói quen tổng kết rút kinh nghiệm của cậu không tệ, từ đầu tới đuôi tôi có nói cái gì à? Bản thân cậu không muốn nói cho tôi gì ư?”Lê Phi Phàm: "Vậy anh đừng nhìn tôi nữa được không? Từ lúc lên xe anh đã nhìn tôi vài lần rồi, tôi đâu phải khúc gỗ không có cảm giác.”Hoắc Uẩn Khải ngoắc tay ra hiệu anh lại gần.Lê Phi Phàm chần chờ, ghé sát vào: "Làm gì đấy?”"Bây giờ nhìn thấy cái gì?" Hoắc Uẩn Khải nhìn anh hỏi.Lê Phi Phàm: "Lông mi của anh dày thật đấy.”Hoắc Uẩn Khải gõ nhẹ ipad vào gáy anh: "Tôi thấy cậu nhàm chán quá nên thích nói bừa, ngồi yên đó, nửa giờ sau có cuộc họp, cậu nhớ ghi chép lại, chuẩn bị cẩn thận vào.”Lê Phi Phàm: "Tôi có thể từ chức không?”"Không thể.”"Vì sao Cao Thăng còn chưa về vậy?”"Bên kia nhiều việc, chắc phải mất một thời gian nữa.”"Tôi muốn tăng lương.”"Có thể.”Hào phóng thế?Lê Phi Phàm lựa chọn câm miệng.Nửa tháng sau đó là khoảng thời gian phức tạp nhất trong cuộc đời xuyên sách của Lê Phi Phàm.Không có cốt truyện gì phát triển, Thư Dịch Khinh không từ chức nhưng cũng không đi làm, Lê Phi Phàm càng không mơ gì thêm.Anh được thăng chức tăng lương, dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó nhưng không thấy tim đập nhanh lần nào, thế nên anh còn nghi ngờ không biết lần trước có phải mình suy nghĩ nhiều quá, thuốc của ông Chúc cũng có tác dụng đấy chứ.Tình nhân nhỏ của sếp xả thân làm xã súc(*), trong mắt người khác là Hoắc Uẩn Khải đang ngầm ý chỉ Lê Phi Phàm được hắn coi trọng, nhưng trong mắt Lê Phi Phàm thì----- Nếu không phải anh còn chưa tích lũy được đủ tiền dưỡng lão thì