Trận mưa này kéo dài tận hai ngày.Sáng sớm thức dậy là đã có thể nghe thấy tiếng nước mưa chảy lộp bộp trên mái ngói hiên nhà, Ngọc Kinh Viên ít có khách đến, yên tĩnh hiếm có.Lê Phi Phàm ngồi đối diện với Thịnh Hòa ở hành lang trước cửa, hai người ngồi chơi cờ với nhau, cũng không phải là thể loại cao thâm gì, chỉ là cờ năm quân mà thôi.Cô bé đi theo chị Lan đã lâu, cũng thích mặc sườn xám, chị Lan bèn bảo thợ may may riêng cho cô bé mấy kiểu sáng màu, khi mặc lên quả thật trông khá đoan trang và đẹp mắt.Chỉ là tính tình cô bé này không tốt lắm.“Sao anh lại đi lại nước cờ nữa rồi?” Thịnh Hòa trừng mắt nhìn Lê Phi Phàm, đặt lại quân cờ đen anh vừa cầm lên về vị trí cũ.Lê Phi Phàm đã từng trải nghiệm kỹ năng khóc lóc của cô bé, không muốn chọc vào nên bèn nói: “Anh với Nhị gia chơi cờ, anh ấy cũng không nói gì anh, thôi nể tình em còn nhỏ tuổi, không chấp nhặt với em nữa.”Thịnh Hòa nói với anh: “Anh đúng là một tay gà mờ.”“Chẹp, học ở đâu đó, nói nghe như em có văn hóa lắm ý nhỉ?”“Từng nghe thấy đó.” Thịnh Hòa cầm mấy viên cờ trong tay tung hứng, nhìn bàn cờ nói: “Chẳng phải hôm qua anh kéo Nhị gia chơi cờ cùng mình sao, tất cả mọi người trong sân đều nghe thấy Nhị gia nói anh như vậy đó.”Lê Phi Phàm: “...”Tổng cộng cũng chỉ có một lần như vậy thôi.Lê Phi Phàm nói: “Đó là vì thời tiết không tốt nên anh kéo anh ấy đi giết thời gian thôi, còn nữa cụm “tay gà mờ”không phải dùng như vậy, em bớt nói linh tinh cho anh đi.”“Em thấy rõ ràng là anh đang rảnh quá mà.” Thịnh Hòa nói.Lê Phi Phàm thật sự rất nhàn rỗi, không phải ngày nào Hoắc Uẩn Khải cũng đến tập đoàn, Cao Thăng vừa trở về thì trợ lý cá nhân như anh hết việc để làm.Thêm vào đó, hai ngày nay Hoắc Uẩn Khải vẫn luôn ở nhà nên Lê Phi Phàm cũng không ra khỏi cửa.Hoắc Uẩn Khải nói anh câu cá không giỏi, Lê Phi Phàm bèn bày bàn cờ ra chơi với hắn.
Anh vẫn luôn thua, sau đó cố chấp chơi thêm mấy ván nữa, Hoắc Uẩn Khải lại nói anh chơi cờ như gà mờ, còn để tất cả mọi người đều nghe được.Lê Phi Phàm nhìn Thịnh Hòa: “Em có biết thứ gì hiếm có nhất trên thế gian này không?”“Thứ gì?” Thịnh Hòa hỏi.Lê Phi Phàm nói: “Thứ hiếm có nhất chính là sự nhàn rỗi mà em nói, hiếm lắm mới trộm được nửa ngày nhàn nhã trong cuộc đời đấy.
Hiện giờ em còn nhỏ, chờ đến khi lớn rồi, em sẽ nhận ra trên thế giới này những chuyện khiến em muộn phiền sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó em sẽ hiểu anh đang nói gì.”Thịnh Hòa nói: “Ý của anh là anh không vui à?”Lê Phi Phàm khẽ gõ trán cô bé: “Anh đang dạy em là người phải biết hưởng thụ.
Ví dụ như em đừng có ngày nào cũng ngồi chơi cờ năm quân chán òm này rồi tính toán thiệt hơn nữa, con gái phải dịu dàng một chút, cẩn thận sau này không gả đi được.”Thịnh Hòa nắm một nắm cờ ném vào người anh.Lê Phi Phàm thì nằm ngửa trên ghế bật cười.Chị Lan và thím Lưu đi ngang qua, hai người nhìn nhau lắc đầu cười bất lực.Thím Lưu đi thêm một đoạn nữa rồi nhỏ giọng nói với chị Lan: “Tôi nói này, sao tôi lại không thể hiểu nổi cậu Lê này nhỉ, tôi thấy hiện giờ Nhị gia đối xử với cậu ấy rất tốt, bên người cũng chẳng có ai nghiêm túc ngoài cậu ấy cả.
Nếu như đổi lại là người khác, nói không chừng sẽ rất vui.Nhưng tôi thấy kể từ khi Nhị gia vào ở trong Ngọc Kinh Viên cậu ấy vẫn luôn như vậy, dù Nhị gia có thái độ gì cậu ấy cũng rất thờ ơ.”Chị Lan quay đầu lại nhìn.Cậu thanh niên nằm trên ghế trêu chọc cô bé, nhưng thực ra nụ cười lại ngập tràn sự dịu dàng.Người bây giờ và cái người lúc ban đầu mặc kệ hoàn cảnh xung quanh vẫn là cùng một người.
Nhưng chỉ cần phát hiện ra địch ý, sự kiêu ngạo như đã thấm vào từng tấc trong xương tủy anh lại lộ ra, không chịu nhượng bộ và cũng sẽ không nhượng bộ.
Ngoại hình hút mắt chỉ là một điểm nhấn, dù có hay không thì Lê Phi Phàm vẫn là Lê Phi Phàm.Nhưng anh vẫn có chút thay đổi.Có lẽ là vì thái độ của Nhị gia thay đổi, cũng có thể là vì người anh quen càng ngày càng nhiều, địa vị ở đây ngày càng vững vàng hơn.Những lúc riêng tư, anh vẫn sẽ nở nụ cười ngọt ngào và dịu dàng như vậy.Nhưng lúc này chị Lan lại thở dài, chị thu hồi lại tầm mắt, nói: “Chắc là cậu ấy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rời khỏi đây bất cứ lúc nào rồi.”“Rời khỏi đây á? Đi đâu?” Thím Lưu không có văn hóa, cả đời này làm giúp việc trong nhà họ Hoắc, già rồi cũng có nhà họ Hoắc phụ trách dưỡng lão, vậy nên thím Lưu không hiểu nổi tại sao trong hoàn cảnh này lại phải rời đi.Thím Lưu nghĩ đến một khả năng, nhỏ giọng hỏi: “Ý cô là Nhị gia sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi đây á? Không thể nào, trước đây có cái cậu Thư Dịch Khinh gì gì đó, quả thật mọi người còn lo lắng cho tương lai của cậu Lê, nhưng chẳng phải Hoắc phu nhân đích thân nói là không hề có chuyện liên hôn với nhà họ Thư rồi sao?”Chị Lan mỉm cười bất lực: “Đương nhiên Nhị gia sẽ không đuổi cậu ấy ra khỏi đây, là tự cậu ấy đi.”“Cậu Lê tự đi á? Tại sao cậu ấy lại muốn đi?”Chị Lan nói: “Có lẽ là từ đáy lòng, cậu ấy cảm thấy mình không phải là người sẽ bị nhốt ở đây.”Trước đây chị Lan từng lo lắng nên ngay từ đầu đã nói với Lê Phi Phàm là phải giữ vững sơ tâm.Nhưng khi đi đến bước đường ngày hôm nay, chị nhận ra mình đã lo thừa rồi.Anh rất thích hợp với nhà họ Hoắc, dù anh thể hiện ra mình ham tiền đến mấy, nhưng thật ra anh là một người rất khó bị danh lợi cám dỗ.
Anh cũng rất khó bị cảm xúc và trái tim chi phối, ví như ngay từ đầu anh đã đặt mình ở vị trí nào thì dù hoàn cảnh và những người xung quanh có thay đổi, anh vẫn luôn giữ tỉnh táo.Mọi người rất dễ có thiện cảm với anh.Nhưng để bước vào trái tim của một người như vậy thì lại rất khó.Thím Lưu lắc đầu: “Dù sao tôi cũng không hiểu, nhưng cô thử nhìn thái độ của những người xung quanh cậu ấy xem, hoàn toàn là thái độ đối với một chủ nhân khác của Ngọc Kinh Viên.
Cậu Lê thà ngồi đấu khẩu với con bé Thịnh Hòa cũng không chịu dính dáng đến vấn đề quyền lực.”“Những thứ thật sự liên quan đến quyền lực của nhà họ Hoắc, Nhị gia có cho cậu ấy cũng sẽ không nhận.” Nói đến đây chị Lan cũng cảm thấy có chút khó chịu: “Cậu ấy hả, dùng quyền lợi của mình để đối phó với mấy người không đứng đắn nhưng còn cảm thấy vui nữa cơ.”Nói đến đây thím Lưu cũng bật cười: “Hôm nay hình như lại có một người nữa đến hả?”“Cũng chỉ có mấy người có mắt không tròng mới làm ra những chuyện như vậy.”Người mà chị Lan và thím Lưu nhắc tới, trên thực tế lúc Lê Phi Phàm đi theo Hoắc Uẩn Khải đã xử lý quen tay rồi.Chỉ là vẫn luôn có kẻ muốn nhét người vào bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.Hiện nay Lê Phi Phàm rất nổi tiếng, ai cũng biết anh được Hoắc Nhị gia sủng ái, chỉ cần có anh ở đây, loại chuyện này rất ít khi xảy ra.Mấy ngày này cũng chỉ có hai người chú ở dòng bên của nhà họ Hoắc, nghe nói là hồi còn trẻ đã di cư đến nước ngoài, là thương nhân Hoa kiều.
Sau khi xuất ngoại mười mấy năm, cái đức hạnh kia ở trong xương vẫn không thay đổi, hiện giờ Hoắc Uẩn Khải đứng đầu nhà họ Hoắc, bọn họ muốn trở về thì chắc chắn phải lấy lòng hắn.Chỉ có điều vỗ mông ngựa chẳng thành lại đi vỗ nhầm vó ngựa(*).(*)Vỗ mông ngựa ý là nịnh nọt, nhưng vỗ nhầm vó ngựa ý là nịnh sai chỗ nên còn gây bực mình cho người được nịnh hơn Nhất quyết cứ cho rằng Lê Phi Phàm thổi gió bên tai làm hỏng chuyện của họ.Hoắc Uẩn Khải đang uống trà trong phòng khách.Hai người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, có chút nóng ruột.Thấy Hoắc Uẩn Khải vẫn còn thản nhiên uống trà, một người không nhịn được nói: “Uẩn Khải à, đàn ông kiểu gì cũng phải thành gia lập thất, năm tháng bọn chú phấn đấu vì Hoắc thị cùng bố của cháu vẫn còn như mới hôm qua, hiện giờ bố cháu đã qua đời lâu như vậy, bậc cha chú cũng cần lo lắng cho cháu thay ông ấy nhiều hơn.”“Đúng thế.” Một người đàn ông trung niên khác nói: “Bọn chú vừa trở về đã nghe nói cháu bao nuôi một người đàn ông, chiều chuộng cậu ta lên tận trời để ai ai cũng biết, chuyện này sao có thể được.”Hoắc Uẩn Khải chầm chậm đặt tách trà xuống, mỉm cười nói: “Cháu không ngờ là hai chú lại quan tâm đến đời sống cá nhân của cháu như vậy.
Người trước đó quan tâm cháu như vậy là anh cả, hiện giờ anh ấy say xỉn cả ngày, không nghe ai khuyên cả, cháu cũng hết cách.
Hai chú rảnh như vậy, chi bằng cũng đi khuyên anh ấy giúp cháu đi?”Sắc mặt hai người đối diện nhất thời thay đổi.Ai mà không biết Hoắc Kính bại trong tay Hoắc Uẩn Khải nên giờ đã trở thành một tên phế vật.Những lời này rõ ràng là đang trách hai người họ lo chuyện bao đồng.Hai người liếc nhìn nhau, một người tiếp tục nói: “À, thật ra bọn chú cũng biết hôm qua có chút đường đột, cô gái đó là người bên nhà mẹ đẻ của vợ chú, đàn bà ai nấy làm việc đều không thèm suy nghĩ.
Uẩn Khải, cháu cũng đừng để trong lòng.
Hôm nay ngoài việc đến xin lỗi cháu thì chú cũng có chuyện này muốn nhờ cháu giúp đỡ.”Hoắc Uẩn khải không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Chú cứ nói.”“Là thế này.” Người đàn ông đó nói: “Con trai một người bạn cũ của chú năm nay vừa tốt nghiệp, lần này trở về nước cùng bọn chú là muốn ở lại đây luôn, đang cần tìm một công việc thích hợp.
Nhưng tìm