Đỗ Phong đi ra từ trong phòng của ông cụ Đỗ, đúng lúc nhìn thấy Thư Dịch Khinh đang ở bên ngoài.
Cậu ta nhìn có vẻ rất nhếch nhác, phía sau còn có hai người áo đen đang áp chế, cậu ta vừa nhìn thấy Đỗ Phong thì đôi mắt đã đỏ lên.Thư Dịch Khinh hô lên: “Đỗ Phong.”Đỗ Phong cau mày đi tới: “Buông cậu ấy ra.”“Đỗ thiếu gia.” Người áo đen chậm rãi nói: “Gia chủ đã dặn, trước khi cậu chính thức tiếp nhận việc làm ăn của nhà họ Đỗ thì cậu Thư đây không thể rời khỏi tòa nhà này.Xin cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”Thư Dịch Khinh bị ép cúi đầu xuống, chỉ thấy oán hận vô cùng.Cậu ta biết Đỗ Phong rất quan tâm mình, cũng biết vì chuyện của cha Đỗ Phong mà ông cụ Đỗ mới dốc sức bồi dưỡng hắn ta.
Cho nên Thư Dịch Khinh mới lấy chính mình làm mồi nhử, nói với ông cụ chỉ cần giả bộ như đã bắt được cậu ta, nhất định có thể khiến Đỗ Phong trở thành dáng vẻ mà người nhà họ Đỗ hài lòng.
Nhưng ông lão này ngoài miệng thì đồng ý, thực tế lại canh cậu ta rất chặt.
Không chỉ ép cậu ta mất quyền tự do ngôn luận, mà hiện tại, cậu ta chỉ có thể để mặc người ta điều khiển.Nhưng Thư Dịch Khinh không định nói cho Đỗ Phong biết chuyện này.Hắn ta mới là hy vọng duy nhất của mình ở nhà họ Đỗ.Cậu ta thấy cái vết trên trán Đỗ Phong do bị mảnh sứ cắt qua, cố sức thoát khỏi sự kiềm chế, vọt tới trước mặt hắn ta với vẻ mặt hết sức lo lắng: “Anh có sao không? Sao ông cụ có thể đối xử với anh như thế?” Giọng cậu ta có chút đau xót, đưa tay sờ lên miệng vết thương: “Tôi cứ nghĩ quay lại đây với anh là sẽ được nhà họ Đỗ che chở, có thể thoát khỏi cuộc sống tồi tệ.
Nhưng bây giờ tôi không biết quyết định đó là đúng hay sai nữa.”Đỗ Phong không nói gì, chỉ vươn tay ôm người vào lồng ngực.Đỗ Phong nói: “Em yên tâm đi, không sao đâu.”Thư Dịch Khinh nói: “Nhưng mà tôi rất lo cho anh.”Ở nơi Thư Dịch Khinh không nhìn thấy, đáy mắt Đỗ Phong bình tĩnh đến mức không còn giống người mà Thư Dịch Khinh từng quen biết.Hắn ta càng ra sức ôm chặt người trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ có em, cũng chỉ cần em thôi.Cho nên chỉ cần em ngoan ngoãn chút, tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì em.”Hai người áo đen ở phía sau nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau, trong mắt đều hiện lên nụ cười hiểu nhưng không nói.Nhưng khi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của Đỗ Phong, biểu cảm của họ bỗng cứng đờ lại.Không vì điều gì khác, chỉ là họ mới biết được– thì ra đứa con riêng vô dụng trong mắt họ cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng.Đáy mắt hắn ta đen thẳm như không có ánh sáng nào có thể xuyên thấu.Hắn ta như kẻ bò lên từ dưới mặt đất tối tăm chứ không phải là một thằng nhà quê chỉ biết trà trộn dưới tầng chót của xã hội.Nhưng tiếp theo hắn ta lại bắt đầu thủ thỉ với Thư Dịch Khinh, khiến người khác phải hoài nghi lúc nãy có phải là ảo giác hay không.Thư Dịch Khinh không chú ý đến sự biến đổi ngắn ngủi này.Thật ra cậu ta đã hết kiên nhẫn.Không chỉ bực mình với việc giả bộ diễn kích với Đỗ Phong, cậu ta còn thấy sốt ruột với tình trạng không thể làm được gì như hiện tại.Thư Dịch Khinh vốn nghĩ chỉ cần đưa Đỗ Phong về nhà họ Đỗ, ngày cậu ta trở mình cũng sắp tới.Cậu ta muốn dẫm đạp tất cả những người lúc trước đã khinh thường, chán ghét cậu ta dưới chân.Muốn tên đầu sỏ đã cướp đi mọi thứ phải trải nghiệm sự thê thảm và đau khổ, giống như một con chuột chạy qua đường của cậu ta lúc trước.Nhưng ông Đỗ sẽ không bao giờ tin tưởng cậu ta.Mấy lần Đỗ Phong ra tay đều thất bại.Điều này khiến cậu ta ngày càng sốt ruột.“Đỗ Phong.” Thư Dịch Khinh vừa chịu đựng sự kháng cự không muốn tới gần người này từ tận đáy lòng, vừa cố hết sức khiến cho giọng của mình có vẻ run rẩy bất lực, nói: “Tôi không muốn anh phải mạo hiểm nữa.”Cậu ta vừa nói xong đã cảm giác được tay của Đỗ Phong vỗ về trấn an sau lưng.Đỗ Phong nói: “Không cần nghĩ nhiều, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.”Thư Dịch Khinh không hỏi sẽ kết thúc như thế nào.Nhưng theo như sự hiểu biết của cậu ta về Đỗ Phong, chắc hắn ta sẽ không bao giờ làm những chuyện trái ý mình.Thư Dịch Khinh lén cong môi.Mà bên kia, Lê Phi Phàm vẫn chưa biết gì.
Sau khi tỉnh lại, anh vẫn luôn sống kiểu “chỉ cần chuyện không tìm tới mình, mình sẽ chỉ tập trung vào chuyện của bản thân”.Ảnh hưởng của tai nạn khiến anh khó chịu cả đêm.Ánh lửa cao tận trời, mùi hắc của các loại tạp chất bị cháy trong không khí, thi thể bị phủ vải trắng.Ai đã thật sự có mặt tại hiện trường đều sẽ có cảm giác khác hẳn.Người chết là thật, chuyện nhà họ Đỗ buôn bán ma túy, làm hại người khác cũng là thật.Một khi mắt thấy tai nghe, vậy thì không chỉ đơn giản chỉ là một đoạn văn trong sách nữa.
Khi đã đặt bản thân vào đó thì không thể giả mù giả điếc được.Anh chống khuỷu tay lên lan can đá của cây cầu lớn, lần đầu tiên hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Giải quyết nhà họ Đỗ sẽ không dễ dàng phải không?”“Cảnh sát của Thịnh Kinh chưa bao giờ dừng nhắm vào nhà họ Đỗ.” Hoắc Uẩn Khải nói với anh như thế: “Cũng gần mười năm rồi.”“Nhưng nhà họ Đỗ vẫn tồn tại.” Lê Phi Phàm nói.Hoắc Uẩn Khải dập điếu thuốc, sau đó lấy nửa điếu thuốc lá trong tay anh, dập tắt nó rồi nói: “Mấy năm nay, nhà họ Đỗ bị tổn thất nghiêm trọng.
Ba đứa con trai của ông cụ Đỗ đều chết hết, đời sau đa số đều không nên thân.
Mấy năm gần đây, do phía trên kiểm tra gắt gao mà buộc phải dời phần lớn việc làm ăn chuyển thành hoạt động ngầm.Bây giờ xem ra càng giống như hành động giãy giụa lần cuối khi bị dồn đến đường cùng.”Lê Phi Phàm nghiêng người nhìn hắn: “Anh đang nói chuyện Đỗ Phong được trọng dụng hả?”“Cái này chỉ là một dấu hiệu thôi, chứng tỏ ông cụ đã sắp không xong.”Hoắc Uẩn Khải tựa mình vào trên lan can, kéo Lê Phi Phàm ra trước mặt, nói: “Nhưng nếu ông ta lựa chọn một đứa con riêng mới trở về nhà họ Đỗ không bao lâu, chứng tỏ ông ta thấy Đỗ Phong không phải kẻ vô dụng như bề ngoài.”Lê Phi Phàm sửng sốt.Trong sách, Đỗ Phong không được miêu tả rõ lắm, chỉ vì một Thư Dịch Khinh mà cam tâm giết người ngồi tù, hiển nhiên là một kẻ điên.Nhưng Lê Phi Phàm không thể xác định hiện giờ Thư Dịch Khinh chỉ dựa vào chút ít hiểu biết mà đã muốn lợi dụng một người như vậy, không biết kết cục có được như cậu ta mong muốn hay không.Lê Phi Phàm oán giận nhíu mày: “Phiền thật.”Hoắc Uẩn Khải bị bộ dáng than phiền thẳng thắn của anh chọc cười, hắn nói: “Sắp rồi.”“Cái gì sắp rồi?”“Tối đa một tháng.” Hoắc Uẩn Khải nói: “Nhà họ Đỗ sắp tàn.”Lời này thật sự khiến Lê Phi Phàm kinh ngạc.“Sao anh lại chắc chắn như vậy?”Nếu trước đây là gặp phải nhà họ Đỗ, chắc chắn Lê Phi Phàm sẽ không do dự ôm chặt đùi của Hoắc Uẩn Khải, nói với hắn trời lạnh rồi, khiến nhà họ Đỗ phá sản thôi.
Dù sao thì trong sách, Hoắc Uẩn Khải cũng là người thắng cuối cùng, hắn thắng được Tần Bách Dạ, nên chuyện thắng nhà họ Đỗ là khá triển vọng.Nhưng hiện tại, Lê Phi Phàm tuyệt đối sẽ không nói với hắn những lời này.Bởi vì bản thân anh đã trở thành người của thế giới này.Nhiều chuyện thay đổi, nhà họ Đỗ cũng bị liên lụy quá sâu, không ai có thể chắc chắn được sẽ có chuyện bất trắc gì không.Lê Phi Phàm thật sự không dám để cho Hoắc Uẩn Khải đi mạo hiểm.Nhưng trong một buổi tối như vậy, Hoắc Uẩn Khải lại bình tĩnh nói với anh rằng nhà họ Đỗ sắp tàn rồi.Hơn nữa hắn còn dùng câu trần thuật.Nhưng Hoắc Uẩn Khải cũng không giải thích gì đối với sự kinh ngạc của Lê Phi Phàm.Hắn chỉ dùng biểu cảm lạnh nhạt như thể đang nói đến một chuyện rất bình thường: “Bởi vì ngay cả ông cụ Đỗ cũng không biết người mình tìm về không phải là một đứa con riêng, mà là một con rắn độc muốn kéo cả nhà họ Đỗ xuống địa ngục.”Hai tuần sau đó, Lê Phi Phàm phát hiện Hoắc Uẩn Khải nói “tối đa một tháng” đã là nói quá.Hôm đó, toàn bộ người ở Thịnh Kinh đều nơm nớp lo sợ.Thím Lưu bình thường vẫn hay ra ngoài đi chợ,