Lúc Lâm Vy đang chìm vào suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Minh Minh ở phòng bên cạnh vui vẻ chạy vào hỏi: “Mẹ! Sau này con thật sự sẽ có phòng riêng ạ?”Lâm Vy hoàn hồn lại, nghe vậy trả lời: "Hai anh em con sẽ ngủ cùng nhau.
"Theo quan điểm của Minh Minh, của nhóc và em trai đều không có gì khác nhau cả, hai đứa ở chung một phòng, điều đó cũng chẳng khác nào là phòng của nó, lập tức hoan hô nói: “Con có phòng riêng rồi! Bây giờ con là người lớn rồi!”Diện tích nhà trong thành phố rất chật, vì vậy con cái thường ngủ chung với bố mẹ, sau khi đến một độ tuổi nhất định thì người trong nhà mới tìm cách tách một khoảng không gian riêng ra cho bọn trẻ ngủ riêng.
Vì vậy trong tâm trí của những đứa trẻ trong nhà máy dệt may, có phòng riêng đồng nghĩa với việc nó đã là người lớn rồi.
Những đứa trẻ ở cùng độ tuổi với Minh Minh đều khao khát có thể trở thành người lớn, dường như chỉ như vậy thì chúng mới có thể làm bất kì điều gì mà chúng muốn.
Nhưng mà Lâm Vy lại chưa bao giờ để hai đứa trẻ ngủ một mình, thứ nhất là do trong nhà không có phòng trống, thứ hai là do cô sợ buổi tối hai đứa ngủ sẽ đạp chăn khiến cho bị ốm, dù gì thì chúng cũng còn nhỏ.
Bây giờ Lâm Vy vẫn lo lắng việc để hai đứa bé ngủ một mình, nhưng Tông Thiệu đã chia phòng rồi, Minh Minh lại đang rất vui, vì vậy cô cũng không nói gì nữa, đi theo nó ra khỏi phòng ngủ chính.
Tầng hai có kết cấu hình chữ L, đầu có diện tích dài là phòng ngủ chính, đằng trước và sau đều có cửa sổ, chiều ngắn hơn là phòng ngủ phụ, diện tích không bằng một nửa