Thụy Thụy ngẩng đầu liếc nhìn bố đang đứng bên cạnh, không dám nói rằng bản thân bị dáng vẻ hung dữ của bố làm sợ đến phát khóc, cau mày nói: “Lúc con thức dậy không thấy mẹ đâu cả.
”“Buổi chiều con và anh trai không phải đã nói hai đứa lớn rồi, muốn ngủ riêng sao?” Lâm Vy cười nói.
Thụy Thụy đã hoàn toàn tỉnh táo, nhanh chóng nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào buổi chiều, giả vờ ngây thơ nói: “Đó là do anh trai nói, không phải con nói, con không muốn làm người lớn đâu.
” Nói xong ôm lấy eo Lâm Vy, ngẩng đầu làm nũng nói: “Thụy Thụy buổi tối muốn ngủ với mẹ được không ạ?”Tông Thiệu đứng bên cạnh hơi cau mày, anh chưa đầy ba tuổi đã được cho ngủ riêng rồi, hai đứa trẻ đều đã ba bốn tuổi, sao vẫn còn muốn ngủ với mẹ?Vẫn quá yếu ớt.
Dựa theo nguyên tắc không nên quá chiều trẻ con, Tông Thiệu đang định mở miệng nói không được, nhưng còn chưa kịp nói ra thì anh đã nghe thấy vợ mình trả lời được, sau đó quay sang nhìn anh nói: “Trước đây hai đứa nó vẫn luôn ngủ với em, có lẽ là vẫn chưa quen lắm, tối nay cứ để hai đứa nó ngủ với chúng ta, được không?”Khi nói hai chữ ‘được không’ kia, giọng điệu của Lâm Vy gần giống giọng vừa hỏi của Thụy Thụy, nhưng khi nghe vào trong tai của Tông Thiệu lại có chút khác biệt, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua trái tim của anh.
Anh xoay người đi ra ngoài nói: “!.
.
Anh đi ôm Minh Minh sang đây.
”Buổi sáng khi Minh Minh thức dậy có chút hoang mang, mãi đến khi Lâm Vy mặc quần áo cho thằng bé, nó mới tỉnh táo lại hỏi: “Mẹ, sao con lại ngủ ở phòng của mẹ vậy?”Ngoài miệng thì lên tiếng hỏi nhưng trong đầu nó lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, mở to đôi mắt hạnh tròn hỏi: “Chẳng lẽ con có siêu năng lực dịch chuyển? Khi ngủ có thể di