Trong lòng Lâm Vy thầm nghĩ, mẹ còn không trị được con à, vừa đi xuống vừa nói: “Mẹ và Thụy Thụy dự định sau khi ăn cơm sáng xong sẽ đi ra ngoài, con không muốn xuống thì cứ ngồi ở đấy đi.
”Vừa nghe nói sẽ đi ra ngoài, Minh Minh liền không ngồi yên được, lập tức đi theo Lâm Vy xuống dưới.
Nhưng thằng bé vẫn cảm thấy không vui khi không được mẹ ôm xuống như mong muốn, vừa đi xuống cầu thang vừa chu miệng không vui.
Nhưng mà sự không vui của nó đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vừa mới đi vào phòng khách, thằng bé lại vui vẻ trở lại, nhìn thấy em trai đang ngồi xổm trong góc tường thì chạy đến hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”“Suỵt!” Thụy Thụy giơ tay lên làm động tác im lặng, sau đó nhẹ giọng nói: “Em đang nhìn con kiến to.
”Minh Minh nghĩ thầm tất cả đều không phải là những con kiến nhỏ sao? Thằng bé cúi đầu nhìn xuống đất, sau đó lại hét lên: “Thực sự là có con kiến to này?”Thực ra trên đảo cũng không có nhiều kiến lắm, cũng không to bằng ngón tay út của nó, nhưng vẫn to hơn nhiều so với những con kiến ở nhà cũ.
Minh Minh cảm thấy rất tò mò, liền ngồi xổm xuống nhìn với em trai, bởi vì quá chăm chú, ngay cả tiếng mẹ nó gọi đi đánh răng cũng không nghe thấy.
Mãi cho đến khi Lâm Vy đi đến bắt người, Minh Minh mới miễn cưỡng đứng dậy, lúc vào trong phòng tắm vẫn luôn miệng nói với Lâm Vy: “Mẹ ơi, bên ngoài có con kiến rất to.
”“Lớn đến mức nào?”Minh Minh đặt cốc sứ xuống, giơ ngón tay út lên nói: “Nhỏ hơn ngón út của con một chút, nhưng mà to hơn nhiều con kiến ở nhà cũ.
”Lâm Vy chỉ ừ một tiếng cũng không quan tâm lắm, cô đổ nước ấm vào chậu rửa mặt, cúi người múc nước hất lên làm ướt mặt, bận rộn cả buổi sáng, cô còn chưa có thời gian để rửa mặt.
Nhưng Minh Minh rất muốn chia sẻ cho cô nghe những gì nó đang nghĩ, đứng bên cạnh vừa đánh răng vừa ú ớ nói chuyện, Lâm Vy nghe không hiểu gì, cầm khăn lau mặt, nhắm mắt hỏi: “Con đang nói gì vậy? Nói lại lần nữa đi nào.
”Vì vậy Minh Minh lôi bàn