Minh Minh cũng không nhận ra sự ngại ngùng của tiểu Thạch Đầu, thằng bé nhìn đàn kiến bò trên đất nói: “Trước cửa nhà mình cũng có kiến, với lại con kiến còn to hơn con kiến trước cửa nhà cậu nhiều.
”“Thật sao?” Tiểu Thạch Đầu hỏi.
“Tất nhiên, vậy thì con kiến ở nhà chúng tớ nhất định là con kiến bố kiến mẹ.
” Trong lòng Minh Minh rất muốn tìm được gia đình cho những con kiến, nhưng nói xong lại nhớ đến những lời mẹ nói, con kiến không thể tự bò đến đây được, giọng nói rất chắc chắn nói: “Chắc chắn đúng rồi, nhà tớ với nhà cậu ở gần nhau, con kiến có thể bò đến đây được, không cần phải đi tàu hỏa.
”Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Tàu hỏa là cái gì?”Hai mắt Minh Minh trợn tròn hỏi: “Cậu chưa từng đi tàu hỏa bao giờ sao? Vậy cậu đã từng ngồi tàu thủy bao giờ chưa? Còn có xe buýt lớn nữa, cậu từng được đi chưa?”Tiểu Thạch Đầu có chút lúng túng trước những câu hỏi này của thằng bé, lắp bắp nói: “Chưa, mình chưa đi bao giờ.
”“Sao có thể chưa từng đi chứ?” Minh Minh khó hiểu hỏi: “Lúc cậu từ nhà đi đến đây không cần phải ngồi tàu thủy sao?”“Mình vẫn luôn ở đây.
” Tiểu Thạch Đầu nói, cũng không hiểu ý của Minh Minh cho lắm.
Hai mắt Minh Minh mở to, quay đầu nói với Lâm Vy: “Mẹ, cậu ấy vẫn luôn sống ở đây, không phải từ nhà cũ chuyển đến!” Thằng bé giống như phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.
Lâm Vy nói: “Có lẽ tiểu Thạch Đầu được sinh ra trên đảo.
”Quân đội có quy định rằng người nhà của binh lính trên cấp phó doanh có thể đến ở khu người nhà của quân đội, Chu Kiến Hải là cấp chính doanh, người nhà của anh ấy có lẽ đã ở đây rất được vài năm rồi, nên chuyện tiểu Thạch Đầu sinh ra trên đảo cũng không gì là kì lạ.
Minh Minh quay đầu nhìn về phía tiểu Thạch Đầu nói: “Cậu thật tuyệt vời! Mình hôm qua mới dọn đến đây.
”Tiểu Thạch Đầu lại hoàn toàn không hiểu bản thân có gì mà tuyệt vời, gãi đầu nói: “Cậu cũng rất tuyệt vời! Mình cũng chưa bao giờ được