Lâm Vy có chút khó hiểu hỏi: “Không phải hôm qua anh nói hai ba giờ chiều mới đến sao?”“Buổi sáng hướng gió có sự thay đổi, thuyền đang chạy theo hướng gió, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.
” Tông Thiệu nói xong: “Nếu không em ngủ thêm một lúc nữa đi, bao giờ gần đến anh sẽ gọi em.
”Lâm Vy quả thực có chút buồn ngủ, cũng không từ chối, ừ một câu, sau đó quay sang hỏi hai đứa nhỏ: “Hai đứa có buồn ngủ không? Có muốn ngủ với mẹ một lát không?”Thụy Thụy có chút ham ngủ, không chút do dự nói: “Muốn ạ!”Minh Minh không muốn ở trong phòng, ngẩng đầu hỏi: “Bố, con có thể ra ngoài ngắm biển được không ạ?”Tông Thiệu gật đầu đồng ý, sau đó nói với Lâm Vy: “Vậy em và Thụy Thụy ngủ đi, anh đưa Minh Minh ra ngoài đi dạo.
”Lâm Vy trả lời một tiếng, sau đó dịch người ra bên ngoài, để Thụy Thụy nằm vào bên trong, sau đó đắp chăn bông cho thằng bé, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
……Lần này Lâm Vy ngủ cũng không ngon lắm, cô đã tỉnh lại hai lần giữa chừng, đầu óc có chút mơ màng không rõ, hai mắt cũng díp lại với nhau, chỉ cảm thấy hình như có người vào rồi lại đi ra.
Sau đó, lúc cô được Tông Thiệu gọi dậy, cũng đã là giờ ăn trưa