Sau khi xuyên thành nguyên chủ, điều đầu tiên mà Dương Gia Nghi làm đó là âm thầm đăng kí xuống nông thôn, trở thành thanh niên trí thức.
Bởi cô biết, nếu vẫn ở tại gia đình này thì cho dù cô tránh được chuyện gả cho Dương Tiền thì mai sau vẫn sẽ có Đặng Tiền, Hoàng Tiền, Lý Tiền,...
Chỉ cần đối phương cho cha dượng và mẹ đủ ích lợi thì họ sẽ chẳng chần chừ mà gả cô đi, giống hệt cái cách mà họ làm khi gặp Dương Tiền.
Thời đại này bước ra đường cần phải có giấy giới thiệu của nơi đăng kí thường trú, nếu không sẽ bị bắt đi cải tạo.
Cô muốn trốn cũng chẳng trốn được.
Trở thành thanh niên trí thức là con đường duy nhất có thể cứu cô vào lúc này.
Đương nhiên Dương Gia Nghi sẽ không do dự mà chọn nó.
Tuy ở thế kỉ 21, Dương Gia Nghi sống được giống như một con sâu gạo, nhưng sự quyết đoán thì cô chẳng thiếu.
Bây giờ là bốn giờ sáng tại thành phố Thanh Tân.
Dương Gia Nghi xách theo túi hành lí nhỏ, bên trong chỉ có mỗi ba bộ đồ cũ.
Cô rón rén bước ra khỏi phòng ngủ của mình, rồi mở cửa chính, nhẹ nhàng ra khỏi cổng.
Mẹ, cha dượng và cả em trai đang ngủ say.
Có lẽ mơ thấy điều gì đó rất tuyệt nên vẻ mặt cả ba đều thích thú lắm.
Ngủ say như chết.
Dương Gia Nghi có để lại lá thư báo rằng mình đã noi theo tấm gương của cha ruột để đền đáp tổ quốc, rồi đi thẳng một mạch ra sân ga.
Lúc này, sân ga đã hoạt động nhộn nhịp, người xuống người lên tấp nập.
Dương Gia Nghi cầm thư giới thiệu của mình, tìm đúng số giường rồi nằm xuống.
Còn phải ở trên tàu ba ngày ba đêm đấy.
Trong toa tàu hiện giờ chẳng có ai, Dương Gia Nghi tranh thủ gọi hệ thống.
"Bé Ba! Bé Ba!"
Hệ thống vô cùng ai oán: "Tên của tôi là 3333 đấy, không phải là bé ba đâu, nghe cứ như là tiểu tam ấy!"
Dương Gia Nghi mặc kệ: "Bé Ba, bây giờ phải làm sao?"
Hệ thống thở dài, nó không thích tên này chút nào: "Bây giờ điểm số của cô và tôi đều bằng 0, chúng ta phải nhanh chóng làm nhiệm vụ mới có thể có điểm."
Vì đang ở trên tàu hoả nên Dương Gia Nghi không dám để ý thức chìm vào phòng làm việc.
Cô sợ có người vào mà mình chẳng hay, lỡ mà người đó là người xấu thì nguy.
Cô chỉ đành thông qua hệ thống để làm việc.
"Hôm trước cô đã kích hoạt hệ thống Viết Văn nên được tặng một gói quà, cô có muốn mở nó ra không?"
Dương Gia Nghi gật đầu: "Có, cậu mở ra đi."
Trong não Dương Gia Nghi lập tức xuất hiện hình gói quà màu đỏ, sau đó xuất hiện một người máy, người máy từ từ mở dây buộc gói quà ra.
[Chúc