La Tiểu Vi không dám đối đầu với Thái Hồng Loan.
Bây giờ phòng ngủ của nữ chỉ có hai người họ, La Tiểu Vi muốn lười biếng cũng chẳng được.
Thái Hồng Loan không phải là kẻ chỉ biết nén giận cho qua.
Vì công việc rất nhiều nên buổi cơm tân gia cũng là bữa cơm cuối cùng trong ngày, ăn vào lúc trời đã chập tối.
Sau khi ăn xong, thím Lan phụ Dương Gia Nghi rửa dọn rồi mới ra về, còn Dương Hữu Đức thì theo đội trưởng để về nhà ông ấy ngủ nhờ.
Dương Gia Nghi khoá cổng thật kỹ rồi vào phòng.
Nhìn sơ mọi thứ vẫn còn chưa được đầy đủ nhưng cô cảm thấy yên tâm hẳn.
Cô sẽ ở nơi này tận mười năm.
Tự dưng cảm thấy ngôi nhà thân thiết lạ thường.
Dương Gia Nghi leo lên giường.
Cô kiểm tra số điểm của mình có được.
Mấy hôm nay bận quá nên không thể hoàn thành hết nhiệm vụ mỗi ngày.
Gần nửa tháng trời mà số điểm của cô mới vừa cán mốc 100.
Có điều như vậy cũng đủ cho cô mua thịt thú Tát Á rồi.
Dương Gia Nghi mở siêu thị ra, mở khoá, một dãy thịt thú Tát Á hiện ra trước mắt.
Lúc này cô mới biết thịt này được chia làm nhiều loại, giá thành cũng khác nhau, dao động từ 50 đến 60 điểm cho một lạng.
Cô đảo mắt một vòng, chọn loại thịt được đánh giá cao nhất rồi ấn nút.
Một cái hộp giấy hiện ra trước mặt.
Dương Gia Nghi mở ra, bên trong là một khối tựa thịt sấy khô, có vẻ như đã được ướp gia vị sẵn rồi.
Cô hỏi 3333: "Bé Ba, thịt này ăn như thế nào? Có cần phải nấu lại hay không?"
Bé Ba đáp: "Không cần nấu đâu, thịt này đã chín sẵn rồi."
Dương Gia Nghi nghe vậy thì tỏ vẻ đồng ý.
Cô rửa tay, sau đó xé một miếng thịt bỏ vào miệng.
Thịt thú Tát Á hơi dai, gia vị nêm vừa phải, có độ cay nhất định.
Rất ngon!
Chẳng mấy chốc mà cô đã ăn xong.
Dương Gia Nghi mua một cái sọt rác để vào trong phòng làm việc, rồi quăng vỏ hộp giấy vào, đợi đến khi đầy rác thì bỏ tiền để hệ thống gửi đi xử lý.
Giá xử lý rác không đắt, một điểm được năm lần.
Đồ trong siêu thị đều có in nhãn mác xuất xứ, không vứt lung tung được.
Mới mua một phần thịt mà số điểm của Dương Gia Nghi đã tụt xuống chỉ còn lại 30.
Thời buổi này làm ăn quá khó khăn mà.
Nhưng thôi, mua được một phần thịt thú Tát Á cũng xem như hoàn thành mục tiêu rồi.
Cô cảm thấy mình có đôi chút phấn khởi xen lẫn hồi hộp.
Dương Gia Nghi quyết định ngồi chờ phản ứng của cơ thể.
Mười phút trôi qua...
Mười lăm phút trôi qua...
Ba mươi phút...
Dương Gia Nghi:...
Có khi nào 70 điểm bay theo gió mà chẳng được tích sự gì không?
Cô nuốt nước bọt: "Bé Ba, có khi nào thịt thú Tát Á không có tác dụng không?"
3333 chần chờ: "Chắc là không đâu..."
Dương Gia Nghi hoài nghi: "Chẳng lẽ hết hạn sử dụng?"
Một người một thống im lặng vài giây, sau đó cùng nhau lục lại sọt rác, tìm ra cái hộp đựng thịt