“Anh tin tôi sao?”
Bách Lý Vũ nghe xong câu hỏi của Dĩnh Dĩnh thì quay sang nhìn cô, từ lúc rời khỏi khách sạn anh và cô như ngầm hiểu ý nhau mà cùng im lặng.
Một lúc lâu sau vẫn thấy Bách Lý Vũ không trả lời mình Dĩnh Dĩnh khó chịu nói tiếp: “Anh không muốn trả lời thì thôi! Nhưng đừng có mà nhìn tôi chầm chầm như vậy!”
Nghe cô nói xong, khoé miệng anh nở ra một nụ cười nhàn nhạt, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe giọng trầm ấm nói: “Tôi tin vào trực giác của mình.
”
“Trực giác sao? Nếu nói như vậy há chẳng phải mấy chuyện lần trước là do Anh không có trực giác nên mới không tin tôi sao?”
“Không phải như vậy!” Bách lý Vũ lại quay đầu lại nhìn Cô nói tiếp: “Lúc trước là trực giác của tôi không tin em, nhưng bây giờ nó lại bảo tôi hãy tin em.
”
Dĩnh Dĩnh nghe xong câu trả lời của anh thì liền chấn động, tuy câu trả lời của anh làm cho cô buồn cười vì nó quá là vô lý, nhưng chuyện anh tin cô là thật.
Hôm nay Bách Lý Vũ đã quan tâm, lo lắng, cử chỉ nhẹ nhàng ôn nhu lau mặt cho cô là thật, ngoài ra anh còn đứng về phía cô thay vì nữ chính cũng là thật Dĩnh Dĩnh thật sự không hiểu Bách Lý Vũ đang nghĩ gì, không phải anh rất ghét cô sao?
Thôi thì mặc kệ, nghĩ nhiều cũng vô ít, anh ta không còn ghét mình nữa thì cũng là một chuyện tốt, Dĩnh Dĩnh chỉ mong bây giờ xe chạy thật nhanh cho đến nhà, cô thật sự muốn đi ngủ lắm rồi.
Trong khoang xe thật sự rất tối, xe cũng đã đi vô đoạn đường núi rất yên tĩnh, đây cũng là lúc phù hợp cho cô ngủ nhưng khổ nỗi Bách Lý Vũ cứ lâu lâu lại nhìn cô, làm cho cô bất giác lạnh sống lưng không ngủ được.
Dĩnh Dĩnh thật sự không hiểu ánh mắt của Bách Lý Vũ hiện giờ nhìn cô đã dịu dàng hơn trước rất nhiều rồi nhưng sao cô vẫn thấy sợ sợ.
Về đến nhà Dĩnh Dĩnh dùng tốc độ nhanh như tia chớp để tắm, sau đó cô ngã nhào lên giường đi ngủ: “Hôm nay quả thật mệt chết tôi rồi.
”
Bách Lý Vũ thấy cô đã ngủ rất sâu rồi, thì nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, tháo dây buộc tóc của cô xuống, sau đó đắp chăn thật kỹ cho cô rồi mới lẳng lặng đi tắm.
…………………………….
.
Ngay chiều hôm sau Bách Lý Vũ đã lên máy bay, ra nước ngoài để công tác, nghe đâu chuyến công tác này sẽ kéo dài đến tận tết nguyên đán mới kết thúc.
Hai tuần đã trôi qua, Dĩnh Dĩnh vẫn như mọi ngày sáng đi học làm bánh, chiều đi học pha trà, chủ nhật rảnh rỗi thì cũng Bách Lý Hồng đi ăn uống mua sắm.
Tất nhiên người đi ăn uống là cô còn người đi mua sắm là Bách Lý Hồng.
Hôm nay lại đến ngày chủ nhật, sáng sớm tinh mơ Bách Lý Hồng lại đến đón Dĩnh Dĩnh đi ra ngoài.
“Bách Lý Hồng! Cậu có thể nào để cho mình yên ổn ngủ nướng một ngày chủ nhật thôi có được không?” Dĩnh Dĩnh giọng vẫn còn ngáy ngủ trách móc nói.
“Ây ya! Thím nhỏ của tôi ơi, đứa cháu gái này không phải lo cho thím vì ở nhà quá nhớ chú nhỏ mà sinh bệnh trầm cảm, nên mới trở thím đi chơi sao.
”
“Cậu! Ai thèm nhớ anh ta chứ, ăn nói bậy bạ.
”
Bách Lý Hồng đang lái xe thì quay sang nhìn cô nở