Sáng sớm hôm sau, Dĩnh Dĩnh hơi thở không đều, khó khăn mở mắt ra.
Cô cảm thấy cơ thể mình bây giờ rất nóng và khó chịu, cố nhướng mắt nhìn lên liền thấy Bách Lý Vũ quần áo chỉnh tề đang đứng nói chuyện với một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Bỗng có một giọng nói vui mừng của một cô gái trẻ vang lên: “Bác sĩ Cốc, bệnh nhân đã tỉnh dậy rồi.”
Dĩnh Dĩnh liền nhìn qua thì thấy một cô gái khoảng chừng 23 đến 25 tuổi, mặc một bộ đồ y tá màu trắng.
Trên tay cô ấy còn đang chỉnh tốc độ nhỏ giọt của chai truyền dịch, Dĩnh Dĩnh nhìn xuống tay trái của mình liền hiểu, thì ra cô đã bị bệnh rồi còn đang truyền nước biển.
“Cô Trương, hiện giờ cô thấy trong người thế nào rồi?” Người đàn ông mặc sơ mi trắng tiến lại gần hỏi Dĩnh Dĩnh.
Người đàn ông này chắc hẳn là bác sĩ họ Cốc mà cô y tá kia gọi rồi.
Dĩnh Dĩnh chậm rãi thở ra một hơi, sau đó lắc đầu, cố gắng nâng cánh tay phải không bị gắn kim truyền dịch lên chỉ chỉ vô cổ họng mình thều thào, khó khăn nói, “….Đau, rất đau….”
Có vẻ bác sĩ và y tá đều là người địa phương hoặc có thể do Dĩnh Dĩnh biểu đạt không rõ, nên hai người bọn họ nhìn nhau, không hiểu Dĩnh Dĩnh đang muốn nói gì.
“Cổ họng cô ấy đang rất đau, nên nói không được.
Bác sĩ tình trạng cô ấy bây giờ có cần tới bệnh viện nữa không?” Bách Lý Vũ ở bên cạnh lên tiếng giúp cô.
Dĩnh Dĩnh hướng mắt nhìn Bách Lý Vũ mừng rỡ, cảm kích vô cùng.
Nhưng Bách Lý Vũ thì lại không nhìn cô, anh ta đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại trong tay mình.
“Không cần phải nhập viện nữa đâu, cô ấy chỉ bị cảm lạnh nên dẫn đến đau họng rồi hành sang sốt nhẹ.
Chỉ cần tĩnh dưỡng vài hôm là khỏi, tôi sẽ bảo y tá đi lấy thuốc!”
“Cảm ơn viện trưởng Cốc.” Bách Lý Vũ bắt tay mỉm cười, cảm ơn với Bác Sĩ Cốc.
Bác sĩ Cốc đột nhiên ngại ngùng ấp úng đáp: “…Tiểu Vũ à, cậu đừng có gọi tôi như vậy.” Nói đoạn Bác Sĩ Cốc thu dọn đồ đạc xong xuôi thì được Tư Vũ tiễn về.
Tiễn Bác Sĩ Cốc về xong, Tư Vũ lập tức quay lại, nhìn đồng hồ lên tiếng, “Tổng giám đốc, chúng ta sắp trễ rồi!”
Bách Lý Vũ gật đầu, sau đó bước đến bên cạnh Dĩnh Dĩnh, anh ngồi xuống giường đưa tay vuốt ve mấy cọng tóc mai đang lả tả dính trên mặt cô ra.
“Ở phòng ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đợi em khoẻ lại…!” Bách Lý Vũ đột nhiên dừng lại, anh nhìn cô bằng một ánh mắt âu yếm hiếm khi có, rồi sờ xuống gò má của cô, sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái rồi nói tiếp, “Tôi sẽ dẫn em đi chơi biển mùa đông.”
Dĩnh Dĩnh thấy ánh mắt kỳ lạ của Bách Lý Vũ nhưng cô nghĩ mình đang bị bệnh rồi nên anh ta có chút thương hại, không nhìn cô bằng ánh mắt băng giá kia.
Cơ thể vì bị sốt nên Dĩnh Dĩnh cứ mơ mơ màng màng nghe Bách Lý Vũ nói, cô chỉ nhìn khẩu âm của anh nói mà gật đầu qua loa, chứ tai cô bây giờ đã nặng trĩu không nghe được gì ngoài tiếng ù ù.
Bách Lý Vũ đứng dậy khỏi giường, nhìn sang nữ y tá đang đứng bên cạnh dặn dò, “Phiền cô chăm sóc cô ấy, có chuyện gì gấp lập tức gọi cho tôi.” Nói xong anh lập tức cùng Tư Vũ rời đi.
Dĩnh Dĩnh lúc này đã chìm vào cơn mê man, ngủ thiếp đi rồi, nên cũng không biết Bách Lý Vũ đi khi nào.
Khi Dĩnh Dĩnh tỉnh lại một lần nữa là vì đói bụng, lúc này cô cảm thấy cơ thể đã có chút sức lực rồi, cô bèn ngồi dậy thì cô y tá đang ngồi túc trực bên cạnh cô vội nhào tới muốn đỡ giúp cô ngồi dậy.
“Cô trương, cô đã tĩnh!”
Dĩnh Dĩnh nhìn cô y tá cố gắng gật đầu, cô thật sự muốn mỉm cười với cô y tá một cái nhưng bây giờ cô cười không nổi.
“Cô trương bây giờ đã là 1 giờ chiều, nếu cô đã tỉnh dậy rồi, thì hãy ăn một chút cháo, tôi sẽ đi bưng lên cho cô.” Cô y tá nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Dĩnh Dĩnh xem thử Dĩnh Dĩnh có ý kiến gì không.
Cổ họng Dĩnh Dĩnh bây giờ nuốt nước miếng thôi cũng đã thấy đau rát, nên đành gật đầu lia lịa với ý kiến của cô y tá, thật sự cô đói lắm rồi.
Khi ăn một muỗng cháo Dĩnh Dĩnh cảm thấy không có mùi vị gì cả, cũng đúng thôi cô bị bệnh miệng mồm bị lạc là chuyện bình thường.
Nhưng dù vậy Dĩnh Dĩnh vẫn ráng ăn hết tô cháo, sau đó uống thuốc rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi Dĩnh Dĩnh tỉnh dậy thì thấy trong phòng không có ai, cô liền ngồi dậy bước xuống giường.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy sức lực đã trở lại rồi, cô đi ra phòng khách thì liền thấy Bách Lý Hồng đang nằm dài trên ghế sofa ngủ.
Nhìn cả phòng khách được bật đèn sáng trưng, Dĩnh Dĩnh nhìn ra bên ngoài bầu trời sau tấm kính, trời đã tối rồi sao, cô đã ngủ thẳng một mạch tới khi trời tối.
“Bách Lý Hồng, mau tỉnh dậy!” Dĩnh Dĩnh lây Bách Lý Hồng thức dậy.
Thấy có người tới quấy phá giấc ngủ của mình, Bách Lý Hồng khó chịu, cằn nhằn vài tiếng mở mắt ra liền nhìn thấy Dĩnh Dĩnh vội ngồi bật dậy hỏi, “Cậu tỉnh dậy rồi, đã khoẻ hơn chút nào chưa?”
Dĩnh Dĩnh gật đầu đáp, “Khoẻ hơn nhiều rồi!”
“Vậy thì được rồi!”
Nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Bách Lý Hồng Dĩnh Dĩnh khó hiểu hỏi, “Sao cậu không về phòng của mình mà ngủ, lại lê lếch nằm ở đây?”
Bách Lý Hồng ngáp một cái trả lời, “Là chú nhỏ bảo mình ở đây chăm sóc cậu, tuy có y tá chăm sóc cậu rổi nhưng chú ấy vẫn không yên tâm!”
“Anh ta đột nhiên tốt vậy sao?” Dĩnh Dĩnh mệt mỏi ngồi xuống sofa, “Còn cô y tá hồi sáng giờ chăm sóc mình đâu rồi?”
“Cái cô hồi sáng giờ chăm cậu đã tan ca về nhà rồi, cô mới đến thay ca đã bị mình nhờ đi mua một chút đồ, chắc sắp về rồi.” Bách Lý Hồng thong dong đáp.
“Cậu nhờ người ta đi mua gì chứ, người ta là y tá chứ không phải là người sai vặt của cậu đâu.” Dĩnh Dĩnh đánh nhẹ vào bả vai Bách Lý Hồng khiển trách.
“Mình nhờ cô ấy đi mua đồ ăn, đồ ăn của khách sạn này thật sự khá tệ, chỉ được cái phòng ốc là đẹp.” Nói xong Bách Lý Hồng nhìn điện thoại, “Chắc cô ta cũng sắp về rồi, mình đặt mấy món ăn toàn là đặc sản nơi đây.”
Dĩnh Dĩnh thở dài nhìn mu bàn tay trái của mình được dán băng cá nhân, cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hồi sáng, Bách Lý Vũ đã nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp nói gì đó.
Cô liền nhìn sang Bách Lý Hồng hỏi, “…Bách Lý Vũ chưa về sao?”
“Chưa, chú ấy bận lắm, sáng nay vì cậu bị sốt mà chú ấy còn tới trễ cuộc họp với bên A&A, bên đó có vẻ rất không vui.” Bách Lý Hồng thuận miệng kể.
Dĩnh Dĩnh nghe xong ánh sáng trong mắt liền tắt ngủm, trong lòng chợt dấy lên sự buồn bã lạ thường.
Bách Lý Hồng nhìn sang thấy Dĩnh Dĩnh mặt mày ủ rủ, thì biết mình đã lỡ miệng rồi bèn an ủi nói tiếp, “Nhưng không sao đâu, ngày mai là buổi thương lượng cuối cùng, nếu công ty đó không chịu bán cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tập đoàn nhà chúng ta cả, coi như bị mất một miếng mồi ngon thôi!”
Thấy Dĩnh Dĩnh vẫn trầm mặt không nói gì, Bách Lý Hồng vội vàng khoác vai cô, nhẹ nhàng vỗ vài cái trấn an, nhà chúng ta đã giàu như vậy, không thu mua thành công cái công ty này, cũng không nghèo nổi đâu, cậu đừng lo, với lại cái công ty A&A đó theo mình thấy cũng chả có gì tốt đẹp, vậy mà chú nhỏ cứ sống chết thu mua cho bằng được!”
Bách Lý Hồng lại bình thản nói tiếp: “Thôi thì cứ để cho mấy tập đoàn nước ngoài kia, tranh giành thu mua quách cho rồi!”
Cuối cùng Dĩnh Dĩnh cũng bật cười, cô đâu có lo cho Bách Lý Vũ, mà cô đang lo cho chính bản thân mình, không phải Bách Lý Vũ vì cô mà đến trễ cuộc họp sao, nếu anh ta thu mua thành công thì không sao, nếu không thành công thì mọi tội lỗi đều tính sổ hết lên đầu cô.
Cả đêm hôm đó Bách Lý Vũ không hề quay về khách sạn.
Tịnh dưỡng một ngày, một đêm, sáng sớm hôm sau ngủ dậy Dĩnh Dĩnh cảm thấy cơ thể mình đã tràn trề sức khoẻ lại rồi.
Cô nhanh chóng đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân, khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì liền giật mình, cô y tá ngày hôm qua đã quay trở lại.
“Chào cô Trương!” Cô y tá lễ phép chào Dĩnh Dĩnh.
“….Chào cô, cảm ơn vì ngày hôm qua đến giờ đã chắm sóc tôi.”
“Cô Trương không cần cách sáo, là công việc của tôi.”
Dĩnh Dĩnh mỉm cười, “Nhưng tôi đã khoẻ lại rồi, hôm nay lại là ngày cuối cùng của năm, cô về nhà sớm nghĩ ngơi sớm đi.”
“Tôi đã được cậu Bách Lý Vũ căn dặn là ở cạnh cô, không có lệnh của cậu ấy tôi không dám rời khỏi vị trí.” Cô y tá ánh mắt khó xử nhìn Dĩnh Dĩnh.
“Thôi được rồi tôi sẽ gọi cho anh ta.” Nói đoạn Dĩnh