Buổi sáng ngày thứ hai của năm mới, ngoài trời không có tuyết rơi.
Mới vừa có một cơn mưa đi ngang qua thành phố D.
Người ta thường nói sau cơn mưa trời sẽ lại sáng nhưng ở đây sau cơn mưa trời vẫn âm u, đen tối.
Không khí trong phòng giường như có chút se lạnh.
Những giọt nước mưa li ti vẫn còn dính trên tấm kính ở phòng khách, từng giọt từng giọt chảy xuống rất đều.
Dĩnh Dĩnh đang thoải mái nằm trên sofa, cô tiện tay lấy most điều khiển chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên, sau đó từ từ thưởng thức tách cà phê nóng hổi, từ hướng nằm của cô có thể ngắm nhìn thành phố D này từ trên cao.
Đêm hôm qua Bách Lý Vũ và cô vẫn ngủ chung giường, nhưng anh ta không làm gì cô cả.
Từ miệng của Tư Vũ Dĩnh Dĩnh cũng xác thực được là anh ta bị chuốc thuốc kích dục nên mới hành động bại hoại như vậy.
Kỳ thực cơ thể này cũng không phải của cô, chỉ có linh hồn mới là của cô cho nên Dĩnh Dĩnh cũng không la lối om xòm gì nữa, coi như là món quà dành cho nguyên chủ, tại vì ước nguyện khi còn sống của nguyên chủ là được gần gũi với Bách Lý Vũ theo nghĩa đen.
Đang trầm tư suy nghĩ miên man, bỗng Bách Lý Vũ từ phòng ngủ đi ra lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Thay đồ đi, chúng ta đi ngoài.”
Dĩnh Dĩnh không thèm động, tư thế nằm của cô vẫn không đổi, lạnh nhạt hỏi lại: “Đi đâu?”
Nhìn bộ dạng lười biếng của cô Bách Lý Vũ nói tiếp: “Đi rồi sẽ biết!”
“Anh không nói là đi đâu? Thì tôi sẽ không đi!”
Anh tưởng chỉ có mình anh biết ngang ngược thôi sao? Hôm nay tôi sẽ ngang ngược cho anh thấy! Tôi sẽ rạch ròi mối quan hệ với anh, cắt đứt tơ tưởng đối với anh.
Bách Lý Vũ lúc này đã nhíu mày lại rồi, anh cảm thấy dạo này hành động của cô rất gợi đòn, hở tí là chống đối anh.
Có thời gian anh phải dạy cho cô một bài học nhớ đời mới được.
“Đi đến trường đua ngựa!” Tuy trong lòng đã nổi đoá nhưng anh vẫn kiên nhẫn với cô.
“Đi đến đó làm gì chứ, tôi không đi!” Tôi sẽ ngang ngược đến cùng.
Bách Lý Vũ giường như đã mất kiên nhẫn, giọng anh bắt đầu trở nên âm trầm đáng sợ, anh đe doạ cô: “Em dám không đi….! Ngay bây giờ tôi sẽ cho em biết mùi đời là như thế nào!”
Dĩnh Dĩnh liền tức giận: “….Anh dám làm gì tôi? Anh lấy cái quyền gì mà bắt tôi phải nghe theo lời anh? Anh bớt ngang ngược lại đi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, là đối tác đó, anh phải tôn trọng tôi.”
Bách Lý Vũ đột nhiên cười lạnh một cái, anh không trả lời cô nữa mà bắt đầu cởi từng cái cúc áo đang mặc trên người.
Ánh mắt thì như lang như sói đang nhìn cô mà nhỏ dãi.
Cô thua rồi! Cô thật sự thua rồi! Quả thật khi đứng trước một tên tiểu nhân thì quân tử luôn luôn bị thiệt thòi đủ đường.
Chỉ cần một lần nhịn nhục thì người khác đã leo lên đầu bạn mà ngồi rồi.
Lần sau cô nhất quyết sẽ phản khán đến cùng.
Mắt thấy Bách Lý Vũ sắp cởi đến cúc áo cuối cùng rồi.
Dĩnh Dĩnh lười nhác đứng dậy: “Được rồi! Tôi đi là được chứ gì? Đừng có hở một chút là dùng chiêu đó hù tôi!”
Bách Lý Vũ đứng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô lê bước đi vào phòng ngủ, anh chợt thấy buồn cười: “Nếu biết vậy thì tại sao em cứ phải đợi tôi hâm doạ thì mới chịu nghe lời!”
…………………….
Nơi cưỡi ngựa lần này mà Bách Lý Vũ dẫn cô đi là một trang viên nằm ở gần ven biển.
Trang viên này là tài sản cá nhân của một người bạn hay đối tác làm ăn gì đó của Bách Lý Vũ.
Ngồi trên khán đán nhìn xuống dưới trường đua ngựa, Dĩnh Dĩnh khuôn mặt lạnh tanh không nở lấy một nụ cười.
Nhìn sắc mặt của cô hiện giờ giống như là cả thế giới đang mắc nợ cô vậy.
Cho nên mọi người xung quanh không ai dám lại gần cô.
Trang viên này phải nói là rất rộng, hai bên đường đua được trồng rất nhiều cây dương liễu.
Cây nào cây nấy cũng to bằng một cái ôm của cô, nhánh cây thì xanh tươi phủ rạp xuống tận dưới thân cây bao la um tùm.
“Hời!” Sao bọn họ còn chưa đua nữa?” Dĩnh Dĩnh không không bị ép ngồi đây coi người ta đua ngựa.
Bách Lý Hồng nhìn cô cười: “Phải từ từ, ngựa ở đây cần phải được làm quen trước!”
Hiện giờ Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Hồng đang ngồi trên khán đài chờ xem Bách Lý Vũ cùng Dương Hạc Hiên, Tư Vũ và một số người nữa chuẩn bị đua ngựa.
Dĩnh Dĩnh giọng chán chường hỏi : “Cậu không đi cưỡi ngựa cùng với bọn họ sao?”
“Không? Mình không dám cưỡi ngựa thêm lần nào nữa đâu.
Cậu quên rồi sao?”
Dĩnh Dĩnh vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại: “Mình quên chuyện gì?”
“Cậu thật quên rồi sao?” Bách Lý Hồng chợt đỏ mặt: “Hồi cấp 3 trong một lần cả trường đi cấm trại ở một điền viên tư nhân mình đã bị một con ngựa điên dí chạy té khói.
Lúc đó hên là có Hiên Ca Ca kịp thời xuất hiện cứu mình, không thôi e rằng mình đã bị con ngựa điên đó hút cho chết rồi.”
Dĩnh Dĩnh nghe kể xong liền thấy đau đầu, chóng mặt.
Cô đã đọc sai truyện rồi sao? Hay là cô chưa đọc hết cuốn truyện này? Có phải tác giả đã viết thêm ngoại truyện không? Tại sao cốt truyện cứ thay đổi lung tung xà phèo thế này.
Nữ chính không biết bây giờ đang lưu lạc ở phương trời vô định nào rồi? nam chính thì cứ ngày ngày ương ương dở dở với cô, không nóng không lạnh kìm kẹp cô trong mọi chuyện.
Thấy Dĩnh Dĩnh vẫn ngồi im bất động không trả lời, Bách Lý Hồng tiếp tục kể hy vọng cô sẽ nhớ ra: “Cậu thật đã quên sao? Con ngựa điên ấy chính là do cậu thả nó ra khỏi chuồng, để doạ cho đám Mạnh Tử một trận nhưng kết quả nó lại dí mình và cậu!”
“Hả!” Lúc này Dĩnh Dĩnh đã có phản ứng lại.
Sau đó cô liền nhăn mặt, nhìn lên bầu trời cao đang âm u.
Ông trời ơi! Con đã gây ra nghiệp chướng gì, có thể đừng thêm cốt truyện nữa được không?”
Một lúc sau Dĩnh Dĩnh mới nhìn sang Bách Lý Hồng, vẻ mặt cô không cảm xúc: “Mình xuống dưới tản bộ một chút, cậu ngồi ở trên đây quan sát tiếp đi.”
Nói xong liền rời đi, Dĩnh Dĩnh men theo lối mòn nhỏ có sẵn trên bãi cỏ rộng lớn này mà đi.
Vừa đi cô vừa mê mang suy nghĩ, sắp xếp lại đại não và những chuyện đã xảy ra mấy tuần qua.
Cốt truyện đã bắt đầu lệch lạc từ lâu rồi, khỏi cần đổ thừa cho ai nữa.
Tất cả là do cô xuất hiện nên nó đã không theo quy luật vốn đã được định sẵn nữa rồi!.
Chuyện rắc rối hiện giờ là cô không có những mảnh ký ức đó, hay nói trắng ra là trong ký ức của nguyên chủ không hề có mảnh ký ức lúc đó, mà tác giả cũng không hề viết ra tình tiết này.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì? Rồi sẽ có một ngày mọi người sẽ phát hiện ra điểm lạ của cô.
Dĩnh Dĩnh bước đi với suy nghĩ mông lung trong đầu mà không hề biết ở phía trước Dương Hạc Hiên đang cưỡi ngựa lao nước đại về phía cô.
Khi mắt thấy ngựa đã sắp đụng tới Dĩnh Dĩnh, Dương Hạc Hiên hét lớn lên: “Mau tránh ra!”
Lúc này Dĩnh Dĩnh mới sực mình bừng tỉnh, vội nhìn lên thì đã muộn rồi.
Con ngựa đã lao tới sát trước mặt cô rồi, nhưng trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này Dương Hạc Hiên đã kéo dây cương thành công khống chế con ngựa dừng lại, anh ta ngồi trên lưng nó hét to: “Dừng lại! Mày mau dừng lại! Mau dừng lại.”
Dĩnh Dĩnh tim như muốn rớt ra ngoài, cô hoảng hốt thở hổn hển, đôi chân run rẩy ngã bệt luôn xuống dưới đất.
Dương Hạc Hiên sau đó liền xuống ngựa đi đến kéo cả người Dĩnh Dĩnh đứng dậy lập tức mở miệng mắng: “Cô bị điên sao? Không thấy ngựa đang chạy tới hay sao? Mà còn ngang nhiên đi vào cản nó?”
Nhìn Dương Hạc Hiên đang hung dữ mắng mình Dĩnh Dĩnh cũng muốn đáp trả lại lắm nhưng anh ta chửi cô là đúng, rõ ràng cô là người sai.
Bách Lý Hồng lúc này cũng đã chạy đến, thở hồng hộc: “…..Cậu…..không…..sao chứ? Làm mình sợ hết hồn, nếu Dương ca ca không kịp khống chế nó lại thì cậu đã bị nó hất cho văng rồi!”
Bách Lý Hồng ở trên khán đài đã chứng kiến toàn cảnh vừa nãy vội vàng lao xuống dưới.
Dĩnh Dĩnh ngượng ngùng nhìn Bách Lý Hồng, sau đó nhìn Dương Hạc Hiên vẻ mặt ăn năn xin lỗi.
Dương Hạc Hiên nhìn thấy Bách Lý Vũ đã giành được cờ thắng quay trở lại, sắc mặt lập tức lạnh tanh đanh lại.
Anh ta khó chịu trèo lên lưng ngựa, sau đó liền phi ngựa tới trước mặt Bách Lý Vũ nói: “Không chơi nữa, vợ anh cản ngựa của em!” Nói xong liền thúc ngựa đi mất.
Bách Lý Vũ lúc này đang cưỡi ngựa một con ngựa đen cao to đi tới liền nhìn thấy hai cô gái, một người là vợ mình, một người là cháu gái mình đang hốt hoảng nhìn nhau: “Sao cả hai lại đứng đây?”
“Dĩnh Dĩnh vừa rồi…..” đột nhiên Dĩnh Dĩnh bịt miệng Bách Lý Hồng lại, sau đó cướp lời nói: “Vừa rồi tôi cũng muốn cưỡi ngựa nên xuống đây xem!”
Trên gương mặt lạnh lùng âm trầm của Bách Lý Vũ bỗng nhiên trở nên như có mùa xuân: “Em muốn cưỡi ngựa sao? Tôi sẽ dạy em!”
Anh liền xuống ngựa, sau đó ngoắc người đi lấy đồ bảo hộ cho cô mặc.
Dĩnh Dĩnh trong lòng nghĩ chỉ là nói đùa thôi vậy mà anh ta làm thật sao? Đúng là cái miệng hại cái thân.
Ngoan ngoãn mặc đồ bảo hộ xong Dĩnh Dĩnh nhìn con ngựa đen cao to, đang đứng oai phong lẫm liệt trước mặt mà Bách Lý Vũ vừa cưỡi hỏi:
“Là con này sao?”
“Chứ em nghĩ con nào nữa!”
“Nhưng nó là con ngựa anh đang cưỡi mà? Tôi cưỡi nó vậy anh cưỡi con nào?”
Bách Lý Vũ chợt bật cười, Dĩnh Dĩnh cảm thấy dạo này tần suất nam chính cười hơi nhiều rồi đó.
Cô vẫn thích dáng vẻ cao cao tại thượng nghàn năm không có một nụ cười kia của anh ta hơn.
Có như vậy cô mới có cảm giác an tâm về cuộc sống.
“Đừng nhiều lời nữa, mau đến đây anh đỡ em lên ngựa!” Giọng Bách Lý Vũ đã trầm xuống, anh cảm thấy đối với cô anh luôn mất kiên nhẫn như vậy, một câu nạt hai câu lập tức doạ cô.
Dĩnh Dĩnh bất mãn, nhẫn nhịn chèo lên con ngựa, lúc này Bách Lý Vũ đã đưa tay ra nắm lấy thắt eo của cô, sau đó nâng cô lên ngựa.
“Anh đừng có mà lợi dụng để chạm vào tôi!”
“Có chỗ nào trên người em mà tôi chưa từng chạm hay sờ qua! Nhảm nhí.” Nói xong đột nhiệt Bách Lý Vũ cũng trèo lên lưng ngựa.
Dĩnh Dĩnh hoảng hốt la lên: “Anh chèo lên đây làm gì?”
“Thì để dạy em cưỡi ngựa, không có tôi em tự cỡi được sao?”
“Tôi đổi ý, không muốn học nữa!”
“Muộn rồi.” Giọng nói của Bách Lý Vũ lúc này rất giống một tên lưu manh nham hiểm, sau đó anh vòng hai tay qua eo nhỏ của cô nắm lấy dây cương liền thúc ngựa phi thật nhanh về phía trước.
Dĩnh Dĩnh lần đầu tiên được cưỡi ngựa nên bị sốc nẩy làm cho hoãn loạn cả lên.
Trước mặt cô bây giờ là từng cơn gió ào ào tạt thẳng vào mặt cô, xung quanh hai bên đường từng cây dương liễu lướt nhanh như gió qua mắt cô.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy đầu ốc quay cuồng, mắt lúc này đã dại ra, dạ dày cồn cào, cô cảm thấy bữa ăn lúc sáng mà cô đã ăn nó sắp trào ra khỏi cổ họng cô rồi.
Dĩnh Dĩnh ngắt quãng la lên:
“Dừng….lại….tôi…..tôi muốn nôn!”
Bách Lý Vũ lúc này mới chịu cho ngựa dần dần chạy chậm lại, sau đó là dừng hẵng, anh cúi đầu dựa lên vai Dĩnh Dĩnh quan sát sắc mặt của cô hiện giờ.
“Em lại muốn làm loạn gì nữa đây?”
Dĩnh Dĩnh lúc này đã kìm nén hết nổi nữa rồi, cô khó khăn tự mình trượt xuống khỏi lưng ngựa, lập tức ngồi xổm xuống nôn ra hết thức ăn hồi sáng đã ăn.
“Mới chạy có một đoạn mà em đã chịu không nổi rồi sao? Tết năm nay anh còn định đưa em đi du lịch Tây Tạng để săn bắn thú rừng, với