Mặt trời ló dạng, cây xanh hai bên đường bị tuyết bao phủ trắng xoá.
Dĩnh Dĩnh ấm cúng êm ả ngồi trên xe nhìn ra phong cảnh bên ngoài đường tấm tắc thầm khen ngợi, mùa đông cũng rất đẹp.
Dĩnh Dĩnh trở lại về biệt thự trên núi đã là giữa trưa.
Chào hỏi qua loa mọi người bên dưới liền lê thân xác mệt mỏi đi về phòng ngủ.
Chuyện của An An cũng đã giải quyết êm xuôi.
Cô ấy đã tỉnh dậy vào sáng nay, Dĩnh Dĩnh đã thuê y tá chăm sóc cô ấy trong thời gian nằm viện.
Đầu óc căng cứng đã được thả lỏng khi về đến biệt thự, hiện giờ trong đầu Dĩnh Dĩnh chỉ có ý niệm muốn an tĩnh ngủ một giấc thật sâu, thật đã.
Chuyện khác mặc kệ ngủ dậy rồi tính tiếp.
Đẩy cửa bước vào bên trong, không gian như đã quen thuộc hiện ra trước mắt.
Dĩnh Dĩnh đi thẳng đến giường ngủ thì phát hiện Bách Lý Vũ đang nằm ở trên giường vẻ mặt được thả lỏng hoàn toàn, còn trạng thái thì ngủ say như chết.
Dĩnh Dĩnh tuy rằng đang ghét bỏ anh nhưng cũng không muốn đánh thức anh ta dậy, bèn xách gối mền đến bên sô pha làm ổ ngủ.
---------------
Không biết đã ngủ bao lâu, khi cô choàng tỉnh dậy thì trong phòng đã tối um.
Dĩnh Dĩnh cựa quậy cử động tay chân thì phát hiện không đúng lắm.
Cô nhớ lúc trưa cô nằm ngủ ở trên sô pha mà sao bây giờ lại giống như đang nằm ở trên giường rồi?
Dĩnh Dĩnh vội lật người muốn ngồi dậy thì lập tức có một bàn tay to lớn vòng qua eo cô, ôm chặt thân thể cô vào lòng ngực của mình không muốn cho cô ngồi dậy.
Dĩnh Dĩnh lập tức bị doạ cho hoảng sợ, nhưng giây sau liền biết người đó là ai cho nên đè nén tâm lý bất ổn xuống.
“Chưa đến giờ dùng cơm tối, chúng ta ngủ thêm một chút nữa đi em."
Cả người Dĩnh Dĩnh như cứng đờ, cô nằm yên bất động.
Trong lòng không khỏi buồn nôn với suy nghĩ hiện giờ của mình, không biết Bách Lý Vũ lại muốn làm gì đây?
Ánh sáng trong phòng không có, Dĩnh Dĩnh không cảm nhận được gì ngoài trừ mùi hương man mát trên người Bách Lý Vũ đó là hương của một loài thảo dược.
Đắm chìm một hồi trong hương thơm cùng vòng tay ấm áp, Dĩnh Dĩnh chợt giật mình.
Cô hất tay Bách Lý Vũ ra khỏi cơ thể mình, sau đó lập tức ngồi dậy bật đèn ngủ bên cạnh giường lên.
“Anh đừng có lảm nhảm nữa, mớ ngủ hả?”
Bách Lý Vũ hiện tại đang nữa trần thân trên, thấy cô bật đèn sáng lên, anh hơi nhíu mắt ngồi dậy dựa đầu và lưng vô thành giường, sau đó liền mở ngăn tủ sát bên lấy ra một hộp thuốc lá.
Bàn tay đẹp đẽ hiện rõ đốt ngón tay thon thả thanh tú cầm lấy điều thuốc ngậm lên miệng.
Dĩnh Dĩnh bên này đang ngồi ở trên giường, cô không hề nhìn Bách Lý Vũ.
Chỉ đưa bóng lưng về phía anh, nhưng khi nghe tiếng “xẹt” cửa bật lửa vang lên, cô liền quay đầu lại thì đã thấy Bách Lý Vũ đang nhả ra một làn khói trắng xoá từ miệng và mũi.
Đầu của anh hơi dựa ra sau thành giường, mái tóc đen nhánh rũ rượi che bớt phần trán thu hút.
Từng khía cạnh trên gương mặt vốn đã lạnh lùng nam tính, nay thêm hương vị của khói thuốc bao trùm, nhan sắc muốn có bao nhiêu sự mê hoặc liền có bấy nhiêu.
Dĩnh Dĩnh thất thần nói không ra hơi:
"Anh….? Anh....biết hút thuốc sao???"
“Ừm.” Bách Lý Vũ lại tiếp tục nhả ra một làn khói trắng, không lạnh không nóng đáp.
Dĩnh Dĩnh ngồi nhìn anh hút thuốc một hồi lâu, cầm lòng không được bất giác hỏi ra một câu ngờ nghệch.
"Anh có biết, hiện tại trông dáng vẻ của anh như thế nào không?"
Bách Lý Vũ: "Thế nào?"
Dĩnh Dĩnh quay mặt lại nhìn đi chỗ khác, sau đó đứng dậy khỏi giường đáp: "Dáng vẻ của anh hiện tại, trông rất giống lưu manh.”
“Lưu manh…?” Bách Lý Vũ lặp lại lời cô nói.
“Đúng!” Dĩnh Dĩnh trong lòng thầm nghĩ, trong truyện không hề có viết nam chính biết hút thuốc.
Mà sự thật cô cũng không trông chờ gì tới cốt truyện nữa, tình tiết đã bị cô bẻ lái một trăm tám mươi độ rồi.
Lạy chúa tất cả mọi chuyện là tại cô, mọi tội lỗi cô xin gánh chịu.
Bách Lý Vũ lại rít một hơi thuốc dài, lần này anh nhả làn khói trắng về hướng cô, khiêu khích nói: "Em có từng gặp qua lưu manh nào vừa giàu có lại đẹp trai như anh không?"
Dĩnh Dĩnh khinh thường ra mặt: “Đồ thần kinh.”
Nói xong Dĩnh Dĩnh liền đi tới bật công tắc mở đèn trùm to lớn trong phòng lên, cả phòng lập tức sáng trưng.
Cô trừng mắt nhìn Bách Lý Vũ một cái, sau đó lấy đồ đi thẳng vào phòng tắm.
Khoảng nữa tiếng sau khi cô tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm thì đã không thấy Bách Lý Vũ đâu nữa.
Cả căn phòng chỉ còn lại mùi thoang thoảng của thuốc lá, Dĩnh Dĩnh cau mày khó chịu bước tới lấy nước hoa trong tủ xịt đẩy cả phòng, nhằm át hết mùi thuốc lá.
Tên khốn này, lần sau anh còn dám hút thuốc ở trong phòng, tôi sẽ bắt anh nhai nó luôn.
Lúc Dĩnh Dĩnh bước ra khỏi phòng thì đã gần bảy giờ tối.
Đêm giao thừa, theo truyền thống của nhà Bách Lý mọi thành viên trông gia tộc sẽ tập trung lại để sum họp.
Bên trong biệt thự ở mọi cửa phòng đều được dán giấy đỏ nổi bần bật chói cả mắt.
Dĩnh Dĩnh chưa đi xuống lầu, đã nghe thấy tiếng cười vang to lớn, vô cùng vui vẻ của ông bà cụ từ dưới đại sảnh truyền lên.
Dĩnh Dĩnh bất giác trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ lây, trên miệng liền nở ra ý cười nhanh chân bước xuống lầu.
Bước chân của cô lại mang theo tham vọng vốn không nên có nữa rồi.
Thật sự nếu có thể cô không muốn rời khỏi đây một chút nào....!
Dưới lầu phòng khách, trên sô pha đang ngồi đầy ấp người.
Mọi người đều ngồi vây xung quanh lấy ông bà cụ Bách Lý làm trung tâm.
Trên hai gương mặt già nua, đầy rẫy nếp nhăn do năm tháng thời gian đang tràn ngập ý cười ngất trời.
Đằng sau chiếc ghế sô pha dài là một lò sưởi được đốt bằng củi theo kiểu cũ, chỉ có ngày hôm nay mới được đốt lên.
Bình thường sẽ không được sử dụng.
Ngày hôm nay như là một ngày họp mặt của các thành viên trong nhà, cho nên những người giúp việc trong nhà đều được cho lui về nhà sau sớm hơn mọi khi.
Ở nhà chính chỉ còn quản gia Trình và hai người giúp việc đang chuẩn bị bàn ăn.
"Dĩnh Dĩnh, cậu xuống hồi nào vậy, đứng ngơ ra đấy làm gì? Mau xuống đây!" Bách Lý Hồng vô tình nhìn lên cầu thang, nhìn thấy Dĩnh Dĩnh liền gọi.
Dĩnh Dĩnh nãy giờ mải mê ngắm khung cảnh ấm áp dưới lầu, cho nên cô đứng mãi ở lưng chừng cầu thang lầu một mà không bước tiếp.
"Còn chưa tỉnh ngủ sao? Cậu đơ ra đó làm cái gì?" Bách Lý Hồng tiếp tục hối thúc cô.
"Bách Lý Hồng, con dám nói chuyện như vậy với thím nhỏ của con sao? Cho dù hai đứa là bạn bè, nhưng trong nhà phải xưng hô phải có trật tự lớn nhỏ."
Bách Lý Hồng đột nhiên bị mẹ mắng, cho nên rụt cổ lại, lấy cánh tay chọt chọt vài cái vào người Bách Lý Vũ đang ngồi bên cạnh nói nhỏ: "Chú nhỏ....Vợ của chú lại ngơ ngác nữa rồi kìa?"
Bách Lý Vũ liếc Bách Lý Hồng một cái, lạnh nhạt nói: "Bớt nói lại đi!"
Lúc này Dĩnh Dĩnh đã đi xuống bên dưới, cô vẫn như thường lệ được bà cụ kéo tới ngồi bên cạnh mình.
Dĩnh Dĩnh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà cụ, mở miệng hỏi thăm mọi người.
Bà cụ mỉm cười vui vẻ nắm lấy tay cô hỏi: "Bạn của con ổn rồi đúng không? Con có mệt lắm không?"
"Dạ không! Ngủ bù cả ngày hôm nay nên thấy không mệt ạ."
"Con đó, giúp người thì giúp nhưng phải chú ý sức khoẻ."
"Bà nội yên tâm con biết rồi ạ!"
Khi Dĩnh Dĩnh vừa dứt lời, đột nhiên có vài ánh mắt đổ dồn nhìn vào cô.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy có dự cảm không tốt.
Trong lòng thầm nghĩ mình lại nói sai gì sao?
Bách Lý Nguyệt giọng nói mang theo ý cười lên tiếng: "Em dâu nhỏ, chị biết em xưng hô bằng bà nội rồi ông nội đã quen, nhưng giờ em đã kết hôn với tiểu Vũ cũng lâu rồi, bây giờ nên tập thay đổi cách xưng hô đi thôi."
Bà cụ Bách Lý hớn hở đồng ý: "Tiểu Nguyệt nói đúng, con nên gọi ta là mẹ chồng đi thôi.
Sau này hai đứa sinh con, chẳng lẽ con lại cùng con của mình kêu ta bằng bà nội sao?"
Dĩnh nghe xong liền rối rắm không biết đối đáp lại sao cho đúng.
Bà cụ thấy cô có vẻ ngại ngùng bèn nói tiếp: "Dĩnh Dĩnh à, ba mẹ chồng con đều có tuổi rồi, sắp gần đất xa trời, mong muốn bây giờ là có thể thấy con của hai đứa ra đời là mãn nguyện lắm rồi."
Lại nữa, lại bắt đầu nữa rồi.
Lại bắt đầu chủ đề kế hoạch hoá gia đình.
Mọi người xung quay như bắt lấy được nhịp trong câu chuyện, tất cả đều mở miệng hùa theo.
"Đúng vậy!"
"Phải!"
"Đã kết hôn lâu vậy rồi, cũng nên sinh con."
Dĩnh Dĩnh bất lực nhìn sang chỗ Bách Lý Vũ đang ngồi,