Cuối cùng ngày đầu tiên sống ở căn biệt thự này cũng đã kết thúc.
Dĩnh Dĩnh nằm lăn qua, lăn lại trên giường mà không ngủ được, chắc tại vì buổi chiều cô đã ngủ quá nhiều.
Nhìn ánh sáng đèn ngủ phát ra ở đầu giường, cô bất chợt hướng mắt đến ghế sô pha nơi mà nam chính đang nằm ngủ.
Do cơ thể to lớn cùng với vóc dáng cao ráo nên nhìn anh ta ngủ trên ghế sô pha có vẻ hơi chật chội và không được thoải mái nếu đổi lại là cô nằm ngủ trên đó sẽ hợp lý hơn.
Thế nhưng Bách Lý Vũ vẫn điềm tĩnh nhắm mắt ngủ trông rất ngon.
“Đến cả ngủ mà cũng đẹp trai như vậy! Đúng là hào quang của nam chính Dĩnh Dĩnh thầm cảm thán.
Một đêm ngủ không mộng mị, khi Dĩnh Dĩnh thức giấc thì đã là 10h sáng.
Cô không thể nào tin được bản thân vậy mà có thể ngủ đến giờ này mới tỉnh.
Vì sống ở thế giới thật, cô phải bôn ba làm việc kiếm tiền nên cô không bao giờ có thói quen ngủ nướng.
Dĩnh Dĩnh thầm nghĩ thôi xong rồi! kế hoạch hoàn hảo mà cô đã nghĩ ra, ngày đầu tiên coi như thất bại.
Vệ sinh cá nhân xong Dĩnh Dĩnh ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng, cô dự định đi xuống nhà bếp kiếm gì đó ăn để lắp đầy cái bụng đói, rồi mọi chuyện sẽ tính sau.
Khi cô vừa bước xuống bậc thang của lầu một, thì đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo được truyền từ bên dưới lên.
Cậu chủ! Cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này, tôi sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ, không để anh phải thất vọng.”
Dĩnh Dĩnh vội vàng nấp vô sau bức tường, cô nghiêng nữa đầu ra nhìn xuống dưới thì thấy Bách Lý Vũ đang ngồi trên ghế sô pha ung dung thưởng thức trà, nữ chính Từ Mộng Khiết thì đứng trước mặt anh ta ríu rít cúi đầu cảm ơn.
Lại là tình tiết gì đây? Dĩnh Dĩnh nheo mắt suy nghĩ một lúc thì ồ lên! Đúng rồi, thời điểm này chính là lúc nữ chính sắp tốt nghiệp nên cần tìm một công ty để thực tập, mà đúng lúc này một trợ lý thư ký của Bách Lý Vũ xin nghĩ phép để sinh con, cho nên anh ta trao cơ hội làm việc này cho nữ chính.
Trong truyện đã viết nữ chính chỉ nhỏ hơn nguyên chủ 2 tuổi nhưng lại thua nam chính tới lận 10 tuổi, lại là một mô tuýt tình yêu chú cháu trãi qua bao sóng gió mới đến được với nhau đây mà.
chậc chậc!
Mà theo như trong nguyên tác, lúc này nguyên chủ cũng đòi nam chính cho cô vào công ty của anh làm.
Anh ta tất nhiên là không đồng ý rồi, nhưng dưới lời nói quyền lực của ông bà Bách Lý cũng đành phải thỏa hiệp.
Nhưng hiện tại tôi đây! Có bị đánh chết cũng không thèm vào công ty của anh làm đâu.
Vì tôi! Vẫn còn có lương tâm! Dĩnh Dĩnh ở thế giới thật chỉ mới học hết cấp ba, cô biết bản thân mà vào công ty nam chính đi làm không khéo lại khiến công ty sớm bị phá sản.
Suy khi nghĩ xong Dĩnh Dĩnh quyết định không nấp nữa, cô thong thả đi thẳng xuống dưới lầu.
Khi đi ngang qua nam nữ chính đang ở phòng khách cô thậm chí còn không thèm để ý bọn họ, mà đi thẳng vào phòng bếp.
Bách Lý Vũ từ ngày hôm qua đến giờ vẫn thấy Dĩnh Dĩnh rất lạ, nhưng anh lại không biết cô đang diễn vở tuồng nào.
Từ Mộng Khiết thấy Dĩnh Dĩnh thì vội vàng đi theo sau cô vào trong lên tiếng nói: “Cô chủ! Tối qua thật sự xin lỗi! tay cô đã hơn chút nào chưa.”
"Không sao! Chỉ là một vết thương nhỏ.”
Từ Mộng khiết từ đêm hôm qua tới giờ vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi khi làm bỏng tay cô.
Thấy cô nói vậy thì liền cười cảm kích sau đó rời đi làm việc của mình.
Người giúp việc khác đã dọn đồ ăn sáng lên cho cô, nói là ăn sáng nhưng thật chất là ăn trưa.
Dĩnh Dĩnh vừa ăn vừa nhìn vết bỏng trên tay mình thầm khen: “Thuốc tốt thật! đến tận bây giờ mà vẫn chưa bị rộp nước lên, chỉ có hơi đỏ một mảng nhỏ.”
Hôm nay là cuối tuần chả trách nam chính lại ở nhà, còn ông bà cụ Bách Lý cuối tuần nào cũng sẽ đi tới câu lạc bộ người cao tuổi để vui chơi, nên cô không cần hỏi là họ đã đi đâu.
Ăn xong Dĩnh Dĩnh đi dạo một vòng xung quanh biệt thự, những người làm thấy cô thì đều lãng tránh đi nơi khác, trên mặt thì hiện rõ nét lo lắng và đề phòng.
Bộ nhìn tôi hiện giờ vẫn chưa đủ thân thiện hay sao? Ngày hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa làm gì mấy người mà.” Dĩnh Dĩnh thấy vậy thì liền mất hứng đi về phòng ngủ.
Tránh để cho bọn họ vì chạy trốn cô mà không chuyên tâm làm việc được.
Vừa mở cửa phòng, cô nhìn thấy Bách Lý Vũ đang chuyên tâm gõ gì đó trên laptop.
Cô nhìn anh một lúc, rồi quyết định đi thẳng tới trước mặt anh nói: “Những ngày qua trong lúc nằm viện, tôi đã rất ân hận và suy nghẫm lại những lỗi lầm của mình!”
“Tôi đã sai! Trước kia tôi đã sai, là do tôi không hiểu chuyện nên mới quấn lấy anh, gây ra nhiều phiền toái và làm mất danh dự của anh!”
“Vì vậy nếu anh muốn thì chúng ta ngay bây giờ có thể lập tức ly hôn! chỉ cần anh giữ đúng thỏa thuận sẽ cho tôi một căn nhà và một khoản tiền, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình anh nữa!”
Vừa lúc nãy trong đầu Dĩnh Dĩnh đã dấy lên một suy nghĩ, Cô ở lại đây là vì căn nhà và khoảng tiền bồi thường sau khi ly hôn.
Vậy tại sao cô không ly hôn ngay bây giờ, người như nam chính có ly hôn sớm hay muộn thì chắc chắn vẫn đền bù cho cô như đã hứa, vậy thì cô không cần phải sống ở đây nữa.
Ngày nào cũng phải sống trong lo lắng và cẩn thận, cô thật sự cảm thấy như bị tra tấn.
Mới có ngày đầu tiên mà cô đã cảm thấy rất bức bối rồi.
Bách Lý Vũ nghe cô nói một tràng xong anh đóng laptop lại.
Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng đi đến đứng trước mặt cô, con ngươi sáng quắc của anh nhìn cô chằm chằm.
Vẻ mặt muốn đánh người đó là sao? Chẳng lẽ anh ta tính đánh mình