Ngày nào Dĩnh Dĩnh cũng ngây ngốc đóng quân ở bệnh viện.
Chỉ trừ những lúc cô quay về biệt thự lấy một ít đồ dùng cá nhân hằng ngày ra, thì hầu như ngày đêm cô đều như hình với bóng bên cạnh Bách Lý Vũ.
Tính khí Bách Lý Vũ rất khó ưa, tính nết thì càng khó ở, cho nên phòng bệnh người lui tới cũng chỉ có người nhà và mấy anh bạn vào sinh ra tử được Bách Lý Vũ miễn cưỡng nhận xét nói là coi như tạm thân.
Màn đêm buông xuống Dĩnh Dĩnh vẫn như thói quen cũ, làm công tác vệ sinh cá nhân xong thì tự nhiên trèo lên giường bệnh của Bách Lý Vũ mà nằm ngủ.
Giường bệnh phòng Vip đều rất rộng, cho nên cô cũng chỉ chiếm một phần không gian nhỏ nằm bên cạnh anh mà thôi.
Mà hình như Bách Lý Vũ từ lúc bị thương phải nằm viện thì đều đi ngủ rất sớm.
Cho nên mỗi ngày khi trời vừa chập tối là anh đã bắt đầu la hét ầm ĩ bắt buộc Dĩnh Dĩnh phải tắt đèn đi ngủ sớm cùng anh.
Dĩnh Dĩnh cũng bất lực lắm, cô không muốn ngủ sớm một chút nào.
Mà đứng dậy rời đi thì cũng không được cho nên cô cứ im lặng bình thản mà chiều hết mực với mọi yêu cầu vô lý của anh.
Thời gian cứ như vậy cũng êm đềm trôi qua hết ba tuần.
Dĩnh Dĩnh vẫn bên cạnh chăm sóc anh, hằng ngày đều cầu mong anh mau khỏi bệnh mà không hề hay biết trong lòng Bách Lý Vũ luôn có suy nghĩ muốn vết thương lâu lành lại một chút.
Đêm khuya ngày thứ hai của tuần thứ tư nằm viện.
Bên ngoài cửa sổ gió thổi tuyết trắng rơi tung bay, bên trong phòng bệnh không gian ấm áp nhưng lại tĩnh mịch.
Dĩnh Dĩnh là một cô gái dễ ăn dễ ngủ, sớm đã thăng thiên mơ tới cảnh chín tầng trời mây.
Lại là ác mộng sau vụ bắt cóc, tiếng súng nổ long trời trong giấc mơ xuất hiện doạ Dĩnh Dĩnh giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra ngó sang bên cạnh thì đã không thấy Bách Lý Vũ đâu nữa.
Hơi ấm từ cái gối bên cạnh vẫn còn, chắc anh chỉ mới rời giường.
Nghĩ vậy Dĩnh Dĩnh bước xuống giường muốn đi tìm anh.
Tóc tai bù xù bước chân loạng choạng xiêu xiêu vẹo vẹo còn mang hương vị ngáy ngủ.
Dĩnh Dĩnh đi thẳng tới phòng vệ sinh nơi có ánh đèn sáng màu vàng nhạt hắt ra.
Cũng không thèm hỏi han Dĩnh Dĩnh trực tiếp đẩy cửa mở ra.
Cửa phòng vệ sinh cũng không khoá Dĩnh Dĩnh lập tức bị cảnh tượng phong phú trước mắt làm cho tỉnh cả ngủ.
Bách Lý Vũ thân hình to lớn cao ráo, đang thong dong đứng, bàn tay phải đẹp đẽ của anh đang nâng người anh em tri kỷ phía dưới của mình mà đang chuẩn bị giải toả nỗi buồn.
Dĩnh Dĩnh nhìn rõ mồn một cảnh tượng xấu hổ trước mắt.
Hai bên má lập tức nóng đỏ lên nhưng cô vẫn giả bộ điềm tĩnh không rời tầm mắt hỏi:
"Anh đang đi tiểu sao?" Dù gì cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đó.
Cũng chỉ là một cây gậy nhỏ ở phía dưới mà thôi.
"Như em nhìn thấy..." Bách Lý Vũ cũng không vội cất người anh em của mình vào, vẫn giữ nguyên tư thế.
Giọng điệu càng thập phần bình thản trả lời cô.
Dĩnh Dĩnh: "Ồ...." một tiếng lại tiếp tục ngây ngốc đứng nhìn.
Bách Lý Vũ nhắm mắt thở dài: "Em còn muốn đứng đó nhìn bao lâu nữa? Em cứ nhìn vào nó chằm chằm như vậy, thì làm sao mà anh tiểu ra được."
Dĩnh Dĩnh không phải là kẻ bi3n thái mà đứng ngu si nhìn cái đó của anh.
Cô là đang suy nghĩ ra điều gì đó, cho nên mới bất động không nhúc nhích.
Cô khả nghi lên tiếng thăm dò hỏi:
"Anh có cần em giúp gì không? Chẳng phải anh nói tay không cử động được sao? Khi cử động tay liền đụng tới vết thương rồi đau sao? Để em vào cầm tiểu Bách Lý Vũ giúp anh vậy?"
Bách Lý Vũ nhoẻn miệng cười:
"Vào đây!"
Dĩnh Dĩnh rốt cuộc cũng biết mình đã bị anh lừa mấy ngày qua rồi, liền tức giận mắng: "Anh thật mặt dày....tục tằng vô sỉ." Nói xong cô đóng cửa phòng vệ sinh lại chạy tọt đi.
Cô tự rót cho mình hai cốc nước lọc uống để hạ nhiệt.
Cô không biết bản thân mình từ bao giờ cũng đã trở nên vô sỉ rồi, mặt mày có thể bình tĩnh không đổi sắc đứng nhìn cái đó của Bách Lý Vũ.
Bách Lý Vũ giải quyết tâm sự xong liền rất nhanh trở ra.
Anh đứng im bất động trước cửa phòng vệ sinh không di chuyển, hơi đưa tay ra nhìn về phía Dĩnh Dĩnh ra hiệu.
Dĩnh Dĩnh hiểu được ý của anh, liền như chú chim nhỏ, theo bản nặng chạy tới đỡ lấy anh sau đó từ từ dìu anh bước đi về giường.
Trong lòng cô lẩm bẩm: Chẳng phải lúc nãy còn tự mình xuống giường bước đi được rồi sao? Giờ lại dở chứng bốc lột sức lao động đêm khuya của cô.
"Em đang chửi thầm anh trong bụng sao?" Bách Lý Vũ bất ngờ hỏi.
Anh ta nghe được tiếng lòng của cô sao?
"Không có."
Đỡ được Bách Lý Vũ an toàn nằm lên giường xong, Dĩnh Dĩnh trong lòng bất mãn nhưng vẫn an phận nằm xuống bên cạnh.
Nằm yên tĩnh được một lúc thì Bách Lý Vũ lại dở chứng.
"Dĩnh Dĩnh vết thương của anh đột nhiên hơi đau..."
Dĩnh Dĩnh mở mắt nhưng vẫn nằm im thờ ơ nói:
"Em gọi Bác Sĩ tới cho anh."
"Không cần, đã là nữa đêm rồi đừng phiền người ta."
Tai cô nghe lầm rồi sao? Bách Lý Vũ mà lại sợ đi làm phiền người khác vào đêm khuya.
Chưa kể tới người anh sợ làm phiền lại là Bác Sĩ.
Một cổ cảm xúc ghét bỏ đang dâng trào lên trong bụng Dĩnh Dĩnh.
Giọng cũng trở nên khó chịu hỏi anh.
"Nói đi giờ anh muốn sao?" Ba tuần qua chăm sóc cho Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh đã nếm trãi đủ mọi suy nghĩ hành động ấu trĩ của Bách Lý Vũ.
"Em xoa giúp anh đi." Không đợi cô phản ứng Bách Lý Vũ đã chụp lấy bàn tay cô đặt nhẹ lên miếng băng gạc dán bên ngoài miệng vết thương.
Dĩnh Dĩnh không làm gì được, ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của anh.
Ai bảo anh bị thương là vì cô chứ.
Bây giờ anh chính là tổ tông, là trung tâm của vũ trụ, là người có quyền hạn cao nhất.
Cô nhẹ nhàng sờ lên miếng băng gạc dày cộm màu trắng ngoài miệng vết thương rồi từ từ nhẹ nhàng xoa xung quanh rìa vết thương.
Tuy trong lòng không can tâm tình nguyện nhưng động tác của cô lại hết sức dịu dàng.
"Xoa như vậy sao?" Dĩnh Dĩnh ngón tay sờ miết mấy cái liền gãi nhẹ xung