Để chắc chắn những lời của Trần Khôn nói là sự thật, Trình Lan mở facebook ra kiểm tra.
Quả nhiên, cô không tìm thấy tên anh và lịch sử trò chuyện của hai người.
Trong lúc cô im lặng, Trần Khôn bày tỏ suy nghĩ của mình:
“Nếu tôi làm gì có lỗi, cô cứ nói thẳng với tôi là được.
Tôi không thích phải đoán mò suy nghĩ của người khác.
Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu khi…”
“Đó là lôi của tôi.
Có thể là… do tôi bị mộng du?”
“Mộng du?” Lý do này của Trình Lan có thật hơi… khác người.
Tuy nhiên, dựa vào thái độ nói chuyện của cô, Trần Khôn có thể cảm thông được.
“Cô Trình, cô bị…”
“Phải, tôi mắc bệnh mộng du nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi.
Dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra với tôi, tôi bị căng thẳng nên bệnh cũ tái phát.
Do đó, tôi đã xóa kết bạn với anh trong trạng thái vô thức.
Xin lỗi anh.”
Khi nghe Trình Lan giải thích, tâm trạng của Trần Khôn đột nhiên tươi tắn hẳn lên.
Ở đầu dây bên này, anh mỉm cười và nói: “Không sao đâu.
Chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Trình Diệu Vi thì khác, không thể thông thả nói chuyện như em gái mình.
Vừa xuống xe, cô đã vội chạy vào đại sảnh rồi bấm thang máy bước vào.
Bây giờ đã 9 giờ 30 phút, Tư Tử Phàm sẽ lột da cô mất.
Sau khi thang máy mở ra, cô chạy tới hỏi Mỹ Mỹ: “Có Tử Phàm ở trong phòng làm việc không?”
“Chị Vi, chủ tịch đã bước vào phòng họp rồi, một tiếng nữa sẽ kết thúc.”
Không ổn rồi.
Ngày đầu tiên mà cô đã đi làm muộn thì thể nào cũng bị sa thải sớm.
Thời hạn một tháng mới bắt đầu, cô đã làm Tư Tử Phàm phật lòng rồi.
Với hiểu biết của cô về anh, chắc chắn Tư Tử Phàm sẽ phê bình cô gay gắt cho mà xem.
Anh là một người nghiêm túc trong công việc, không có lý do gì để bỏ qua cho cô cả.
Đột nhiên Trình Lan xuất hiện làm cho kế hoạch của cô rối tung cả lên.
Khi ở cạnh em gái, Trình Diệu Vi dường như chẳng còn tâm trí nghĩ tới chuyện gì khác.
“Chị Vi, chị muốn uống gì không?” Mỹ Mỹ lên tiếng hỏi.
Trình Diệu Vi còn chưa kịp trả lời, Mỹ Mỹ đã nhìn sang chỗ khác: “Chủ tịch, anh về rồi.”
Cuộc gặp gỡ đối tác kết thúc sớm hơn dự kiến, Trình Diệu Vi chưa kịp chuẩn bị gì để biện minh cho mình.
Do đó, cô chỉ có thể mỉm cười nhìn anh: “Tử Phàm!”
Tư Tử Phàm không thèm để ý tới cô, cứ vậy đi thẳng vào trong phòng.
Trình Diệu Vi cũng đi theo anh, kế bên còn có trợ lý Phạm.
Đứng bên bàn làm việc, trợ lý Phạm phân tích kế hoạch ngày hôm nay, thống kế số liệu và nhắc nhở lịch trình của anh.
Đối với những lời của trợ lý Phạm nói, anh thỉnh thoảng chỉ phản ứng một chút mà thôi.
Trong phòng làm việc, Trình Diệu Vi cảm thấy lạc lõng, vô cùng lúng túng khi không biết nên nói gì.
Cũng may mà trợ lý Phạm là con trai, nếu không cô sẽ ghen mất.
“Anh Phàm, 11 giờ trưa chúng ta có hẹn với ông Kim.
Tôi đã đặt trước nhà hàng, chút nữa sẽ