“Con mẹ nó! Tên này muốn tức chết mình mà.
Anh có giàu cỡ nào thì cũng không nên đưa một cái thẻ không có hạn mức cho tôi tiêu xài chứ? Không sợ tán gia bại sản ư?”
Trình Diệu Vi lẩm bẩm.
Lời này đương nhiên cô nhân viên bán hàng nghe thấy.
Đưa lại tấm thẻ cho Trình Diệu Vi, đối phương còn hiếu kỳ tự hỏi liệu cô gái này có phải bị úng não hay không? Được ai đó cho thẻ không hạn mức phải vui mừng đến phát điên mới đúng chứ?
“Haiz.
Làm sao hoàn thành được nhiệm vụ tiêu hết tiền đây? Chết mất thôi!” Trình Diệu Vi vừa đi vừa than ngắn thở dài.
Tại bệnh viện, bà nội nằm trên giường không ngừng than ngắn thở dài vì không được gặp cháu dâu.
Bà giục giã:
“Cháu dâu của ta đâu rồi?”
“Bà… cô ấy sẽ tới thăm bà sau mà! Bà đừng chờ nữa, nghỉ đi một chút đi ạ!”
Bà cụ liếc mắt nhìn Tư Tử Phàm lại nhịn sang Trình Diệu Lan khó chịu.
“Không phải cháu gây khó dễ gì với Diệu Vi chứ? Nếu không sao nó không có ở đây với bà?”
Tư Tử Phàm chỉ có thể thở dài vì bản thân cảm thấy bó tay chẳng biết xử trí sao.
Anh giận chính mình vì trót bảo quản gia tịch thu điện thoại của Trình Diệu Vi để bây giờ muốn liên lạc với cô cũng không biết làm thế nào.
Tư Tử Phàm quay sang phía bà nội:
“Bà nghỉ đi, cháu ra hành lang gọi cho vợ cháu đã.”
“Ừ, mau đi gọi đi!”
Tư Tử Phàm mở cửa đi ra.
Trình Diệu Lan thấy thế cũng đi theo anh ra ngoài.
Tư Tử Phàm bấm điện thoại, một lúc sau quản gia bắt máy.
“Dạ! Cậu chủ có gì dặn dò ạ?” Từ đầu dây bên kia có tiếng bà quản gia vội vã.
“Trình Diệu Vi có về nhà hay không?” Tiếng Tư Tử Phàm lạnh lùng cất lên.
Trình Diệu Lan ở bên cạnh giật mình, mà bà quản gia ở đầu dây kia cũng giật mình vì thấy kỳ lạ.
Bà ta lắp bắp:
“Dạ, thưa cậu chủ, cô Trình Diệu Vi không thấy trở về ạ? Có việc gì không thưa cậu?”
“Nếu cô ta về bảo cô ta gọi cho tôi!” Tư Tử Phàm dặn dò rồi ngay lập tức gác máy.
Bàn tay Tư Tử Phàm nắm chặt, trong đầu có muôn vàn thắc mắc.
“Rốt cuộc thì cô ta đi đâu chứ?”
Trình Diệu Lan theo dõi biểu cảm của Tư Tử Phàm một hồi liền tiến đến.
“Anh Tử Phàm… Chị ta không có ở biệt thự sao?”
“Không có.”
Trình Diệu Lan nhíu mày lại, giả vờ bâng quơ:
“Đột nhiên cần tiền, rồi lại vội vã đi như vậy… liệu có phải chị ta cần gặp ai không?”
Mặt Tư Tử Phàm nhăn vào, khó chịu.
Bàn tay co duỗi không tự chủ.
Trình Diệu Lan lại mô kích thêm.
“Ngoài lý do đó… chị ta không có lý do khác để mà vội vã như thế.”
Tư Tử Phàm không nói, nuốt khan xuống.
Trong lòng âm thầm nổi sóng.
Vai khẽ run lên vì giận.
Lúc này, Trình Diệu Vi ở trung tâm thương mại, thẫn thờ đi ra.
Cô cũng chẳng thèm chú ý đến người khác thấy mình thế nào, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm trước sảnh.
Cô giơ cái thẻ đen trước mặt rồi kêu than.
“Biết là tiểu thuyết nhưng có thể thực tế