“Em sao thế? Vẫn còn giận anh sao?”
Trình Diệu Vi không biết mình phải nói điều gì với Tư Tử Phàm lúc này.
Tự nhiên trong lòng cô dâng lên cảm xúc buồn bực.
Có lẽ khi yêu con người ta trở nên như thế. Cô ậm ừ.
“Không có.”
Không lẽ nói mình vì chuyện vụn vặt trước đây mà tạo khoảng cách? Nghĩ thôi, cô đã tự cười chính mình.
Cô đâu có quyền gì chất vấn anh vì việc đó, càng không dám bày tỏ cô thật sự để tâm đến những vụt vặt đó kể từ khi cô thừa nhận chính mình đã yêu anh rồi.
Tư Tử Phàm nhận ra trong ánh mắt Trình Diệu Vi có một nghi ngại đối với mình.
Anh cũng lờ mờ đoán đó là vì điều gì, anh ngần ngại.
“Những chuyện trước đây…” Nhưng lời còn bỏ lửng, anh nhận thấy sắc mặt của Trình Diệu Vi thay đổi, trở nên có phần kích động như tổn thương lắm.
Bởi vậy anh không nhắc nữa.
Dường như chuyện này đặc biệt mẫn cảm với cô.
Thấy Tư Tử Phàm mở lời rồi lại yên lặng càng khiến cho Trình Diệu Vi khó chịu hơn.
Cả hai cứ như mèo vờn chuột, dò đoán này khác mà không ai chịu thành thật, cũng không ai chịu mở lòng.
Bầu không khí cứ thế càng trở nên ngột ngạt.
Tư Tử Phàm không muốn khơi sâu lên điều khó chịu trong cô vợ nhỏ nữa, liền dịu dàng ôm cô vào lòng.
Anh thực sự muốn quan tâm cô nhiều hơn:
“Anh xin lỗi, để anh bù đắp tất cả cho em.”
Trình Diệu Vi nghe lời này thật muốn khóc, nhưng rất may cô kìm lại được.
Tâm trạng quá đỗi bí bách, chỉ một lời muốn bù đắp tuyệt đối không thể nào xua tan đi cái cảm giác mất an toàn trong Trình Diệu Vi hiện giờ.
“Anh làm sai điều gì?”
Tư Tử Phàm bị câu hỏi của Trình Diệu Vi làm cho lúng túng.
Chính anh cũng không biết mình phải nói rõ ràng như thế nào, bởi vì nếu nói thì anh cũng sai quá nhiều trong đó phải kể đến sự tự cao của chính anh.
Nghĩ đến đây, Tư Tử Phàm lại thấy cổ họng nghẹn lại, nói không nổi.
Tư Tử Phàm thật sự không muốn khơi sâu thêm vấn đề này nữa.
Khuôn mặt nhỏ xinh của cô vợ đang trong tâm trạng hỗn loạn đột nhiên lại có một sức hút kỳ lạ.
Anh đưa mắt nhìn thật sâu trong cô, cái nhìn âu yếm như muốn nắm giữ toàn bộ trái tim cô.
Trình Diệu Vi tự cảm thấy tim mình đã loạn nhịp, cô đẩy anh ra, quay người đi.
“Anh không muốn nói thì thôi vậy.”
Ngữ khí của Trình Diệu Vi lúc này dường như không giấu được sự giận dỗi.
Nhưng ngay khi nói xong cô đâm ra hối hận.
Trái tim này gần như cô đã không còn kiểm soát được nó nữa.
Lý trí bảo với cô rằng không nên lún quá sâu vào thứ tình cảm vô định này, sợ một ngày hệ thống lại bắt cô rời đi hoặc trục trặc gì đó, nhưng mọi xúc cảm, dường như hoàn toàn bị người đàn ông trước mặt mình chi phối.
Đôi mắt của Trình Diệu Vi vốn trong veo là thế, lúc buồn thực sự rất đẹp.
Dường như tất thảy mọi thứ cảm xúc thu về đôi mắt ấy, tựa như ngọc quý, lấp lánh, thăm thẳm.
Tư Tử Phàm cứ thế như con thiêu thân lao vào, chìm đắm trong đó không lối thoát.
“Trình Diệu Vi.”
Tư Tử Phàm gọi khẽ trong tiếng gió lay nhẹ từ khung cửa.
Vạt nắng chiều rơi ngoài tán lá càng làm cho không khí trong phòng thêm chút tình ý thi vị.
Tư Tử Phàm thấy mình khao khát mãnh liệt được hòa quyện cùng cô gái nhỏ trong lúc này.
Anh không kiểm soát được mà tiến đến.
Trình Diệu Vi bị bất ngờ, đưa tay đẩy ra:
“Anh làm gì thế?”
Bình thường Tư Tử Phàm cao lãnh là thế, vậy mà trước Trình Diệu Vi lại trở nên mặt dày vô sỉ, anh cười lưu manh nói:
“Anh bù đắp cho vợ anh không được sao?”
Giọng điệu Tư Tử Phàm trong lúc cầu hoan thật dịu dàng, ngọt ngào, thật có sức sát thương cực kỳ lớn, khiến cho Trình Diệu Vi có ý cứng rắn mà vẫn bị tan chảy.
Cô thầm ghét chính bản thân mình vì quá dễ dãi thỏa hiệp với anh.
Không để cho Trình Diệu Vi có thời gian để lý trí đánh bại, Tư Tử Phàm đưa tay lần từng chiếc cúc trên người Trình Diệu Vi từ tốn giúp cô vợ nhỏ thoát khỏi sự ràng buộc của lớp vải vóc.
Trình Diệu Vi hoàn toàn bị ánh mắt dụ hoặc của Tư Tử Phàm hớp hồn.
Cô run rẩy nằm trên giường, nửa đón nhận tất cả những hoan ái sắp tới.
“Thơm quá!”
Tư Tử Phàm thì thầm bên tai cô.
Môi Trình Diệu Vi khẽ run lên, tiếng thở dường như đã nặng nề hơn.
Không còn thô bạo như lần trước, Tư Tử Phàm trở lại là một người đàn ông dịu dàng, dịu dàng cả trong chuyện gối chăn.
Anh đưa bờ môi ngọt ngào của mình mơn trớn đôi môi nhỏ nhắn của cô vợ nhỏ, rồi từ từ dùng lưỡi tách nhẹ hai cánh hồng ra, mê luyến xâm chiếm toàn bộ khoang miệng của Trình Diệu Vi.
“Ưm…”
Nụ hôn dài như bất tận, sâu đến bủn rủn chân tay, Trình Diệu Vi hoàn toàn bị khúc dạo đầu chinh phục.
Cô không còn chút phòng bị nào nữa, phó thác cho đối phương dẫn dắt hoàn toàn.
“Yêu anh không?”
Tiếng Tư Tử Phàm lần nữa dụ hoặc.
Lúc này Trình Diệu Vi bị chính khao khát của mình đánh gục.
Không còn bị động, cô cũng vô thức đưa vòng tay ôm lấy cơ thể nam tính của Tư Tử Phàm.
Đôi mắt trong veo giờ nhắm nghiền tận hưởng những ấm áp và say đắm từ bờ môi đối phương mang lại.
“Anh…”
Trình Diệu Vi bất ngờ gọi khẽ.
Tiếng gọi bỏ lửng lại mang đến cho căn phòng thêm chút mặn nồng của khúc hoan ca hòa hợp.
Hai khuôn ngực trần đã gối lên nhau.
Chưa bao giờ Trình Diệu Vi thấy sự