Ngay khi Trình Diệu Vi vừa bước chân ra khỏi cửa nhà họ Tư, điện thoại trong túi Lê Mẫn Hoa liền đổ chuông.
Người gọi đến là Trình Diệu Lan.
Nhìn thấy tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, bà ta nhanh chóng bắt máy:
“Tình hình của Trình Diệu Vi hôm nay thế nào? Chị ta đang làm cái quái gì vậy?”
Nghe giọng nói từ đầu dây bên kia vọng lại, quản gia Hoa biết cô ta đang khó chịu nên nhẹ giọng đáp:
“Cô Trình, tôi vừa hỏi cô ta rồi, cô ta nói sẽ tuyệt đối không rời bỏ cậu Phàm.
Cô ấy rất yêu cậu chủ.”
“…”
Nghe vậy, đôi lông mày của Trình Diệu Lan nhíu lại, mặt đăm chiêu suy nghĩ, không thốt lên lời.
Rõ ràng là mối quan hệ giữa họ đã bế tắc, không thể cứu vẫn được nữa, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Vậy mà vừa mới lơ là một chút, mọi thứ đã thay đổi đến mức không thể kiểm soát được.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
“Cô Diệu Lan!” Thấy đối phương không lên tiếng, quản gia gọi.
Đáp lại bà ta vẫn là sự im lặng.
Thời gian gần đây, bà ta thấy Trình Diệu Lan hay xuất hiện ở nhà họ Tư với tần suất ngày càng dày đặc, ai cũng nghĩ là vị trí của Trình Diệu Vi sắp bị thay thế.
Bất quá, cuộc hôn nhân của Trình Diệu Vi và Tư Tử Phàm còn chưa kết thúc, tiểu thư lại bị lão phu nhân ra lệnh giữ lại, e là lại có sự thay đổi.
Tút tút…
Không nói thêm lời nào, Trình Diệu Lan đột ngột cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện không được như ý nguyện, cô ta vừa ngẩng mặt đã thấy hai người đàn ông mặc đồng phục đang đi về phía mình.
“Đây là phòng của lão phu nhân tập đoàn nhà họ Tư sao?” Một người mặc đồng phục hỏi.
Ngơ ngác vài giây, Trình Diệu Lan gật đầu.
“Anh Phàm có phải là người của tập đoàn Tư không? Từ 1 giờ 20 phút đến 1 giờ 45 phút, xe của anh lái từ đường Thập Lục đến đây.
Hướng từ khu đông vào bệnh viện Trung Ương đã vi phạm nhiều lỗi như vượt đèn đỏ, lấn làn đường dành cho xe không có động cơ.
Chúng tôi đến đây đến đây để mời anh Tư về điều tra làm rõ.”
Người lái xe rõ ràng không phải là Tư Tử Phàm, đây là tình huống gì? Không mất quá nhiều thời gian, Trình Diệu Lan cuối cùng cũng hiểu.
Hóa ra bọn họ là cảnh sát giao thông, phen này Trình Diệu Vi đừng hòng mà chạy thoát, cô ta cười thầm trong bụng.
Cùng lúc đó, Từ Tử Phàm xuất hiện, nghe rõ đầu đuôi câu chuyện từ phía cảnh sát giao thông liền lên tiếng giải thích:
“Đó là xe của tôi.
Tôi biết việc tuân thủ quy định an toàn giao thông là chuyện mà mỗi công dân phải thực hiện, tuy nhiên, do bệnh tình của bà nội tôi trở nặng, xe cứu thương không tới kịp, lại tắc đường nên tôi mới hành xử thiếu suy nghĩ như vậy, mong các anh thông cảm.
Tôi sẽ đi cùng các anh và sẵn sàng chịu phạt.”
Phía họ có vẻ không cố ý làm khó, mọi chuyện dường như đã được sắp xếp ổn thỏa thì Trình Diệu Lan bất ngờ lên tiếng, ánh mắt của