Sau khi thông tin Tư Tử Phàm bị đưa về sở cảnh sát giao thông điều tra, đoàn luật sư của anh nhanh chóng xuất hiện để giải quyết rắc rối từ trên trời rơi xuống.
Một khoản tiền bảo lãnh được đưa ra, Trình Diệu Vi và Tư Tử Phàm lập tức được thả ra.
Vì Trình Diệu Vi không có bằng lái nên Tư Tử Phàm trở thành người thay thế, bằng lái của anh bị tạm giữ, không được lái xe trong vòng một năm.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Trình Diệu Vi duỗi thẳng lưng, thở phào một hơi.
Hiện tại, nhiệm vụ mới bắt đầu mà cô đã thấy cạn kiệt sức lực, lo lắng về quãng đường sắp tới mà mình phải trải qua.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cô tiếc rẻ vì ba tiếng trôi qua vô ích.
Sáu giờ tối, bóng đêm đổ xuống thành phố, khói mịt mù bao lấy cả bầu trời từ các phương tiện giao thông của hàng nghìn hộ dân.
Bước đi sau lưng Tư Tử Phàm, cô bực bội dán mắt vào đầu anh.
“Đúng là đồ xui xẻo.”
Tài xế để mở cửa từ trước, chỉ đợi Từ Tử Phàm bước vào.
Xoay lưng về phía sau, thấy cô còn đứng cách mình một đoạn, mặt đăm chiêu liền lên tiếng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Trình Diệu Vi lãnh đạm trả lời, mắt nhìn trong xe một lượt rồi lẩm bẩm: “Vẫn chưa có.”
Cho dù người đàn ông trước mặt cô tính tình thay đổi thất thường, tâm tư khó đoán nhưng cô bắt buộc phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu đã vậy, phải làm liều một phen.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng nhập vào đường quốc lộ, Trình Diệu Vi ngồi bên cạnh Tư Tử Phàm ở băng ghế sau, phía trước là tài xế lái xe.
Tâm trí Tư Tử Phàm trống rỗng, không nhớ được gì ngoài ánh mắt Trình Diệu Vi nhìn anh ban nãy, một ánh nhìn bí ẩn không thể giải thích được.
Không thể đợi lâu hơn, Trình Diệu Vi ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng về phía trước, quan sát mọi cử chỉ của mình thông qua gương, không biết xấu hổ mà đưa một tay sang bên cạnh sờ soạng cơ ngực của nam chính.
Cảnh tượng ấy khiến tài xế chột dạ, bất ngờ mất tập trung:
“Xin lỗi cậu chủ.”
Hành động của Trình Diệu Vi khiến anh sững sờ, toàn thân bất động.
Để mọi việc diễn ra suôn sẻ, Trình Diệu Vi liền quay sang nhìn anh với ánh mắt quyến rũ đến chết người: “Anh Phàm, anh có… yêu em không?”
Vừa dứt lời cô đã thấy buồn nôn.
Đây chắc chắn không phải là lời nói thực lòng, tuy nhiên, cô cần phải đạt được mục đích của mình.
Lông mày của Tư Tử Phàm nhíu lại, người bắt đầu nóng lên.
“Anh Phàm, em biết anh yêu em, và em cũng yêu anh…” Bàn tay Trình Diệu Vi không kiêng nể mà lướt trên cơ thể anh, di chuyển lên xuống một cách thuần thục.
Chẳng mấy chốc, bàn tay hư hỏng của cô đã chạm vào xương chậu của anh.
Hành động vô cùng gọi mời nhưng Trình Diệu Vi không có hứng thú với việc lợi dụng đàn ông, đặc biệt là loại đẹp trai mà không có não.
Thứ cô cần bây giờ là xác định xem ví tiền của Tư Tử Phàm đang ở