Vừa ra khỏi phòng bệnh không bao lâu, mẹ của Tư Tử Phàm lại quay lại.
Đứng ở ngay lối ra vào, bà cất lời:
“Mẹ!”
Thấy gương mặt của con dâu, bà khó chịu, cơn giận lại trỗi dậy.
“Mặc dù số tiền này đối với gia đình nhà chúng ta không đáng là bao nhưng con nghĩ mẹ không nên phí phạm chúng vào trò chơi vô bổ này nữa.
Lần sau, nếu mẹ muốn nạp tiền vào game, mẹ nên nói với người giúp việc một tiếng để họ giúp.”
“Ngươi khó chịu sao?” Bà tức giận nói: “Có phải muốn làm cho bà già này phát bệnh rồi chết không?”
“Mẹ, con không có…”
“Ra ngoài đi.”
Trước khi rời đi, bà liếc nhìn Trình Diệu Vi rồi bảo: “Nói chuyện với tôi một lát.”
Chưa hiểu đầu cua tai nheo như thế nào, Trình Diệu Vi gật đầu rồi bước ra ngoài.
Đến cuối hành lang, nơi ít người qua lại, bà Tư nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi hỏi:
“Cô không định ly hôn với Tử Phàm sao? Sao đơn ly hôn còn chưa ký?”
“Ký… đơn?” Trình Diệu Vi ngơ ngác hỏi lại.
“Vì không hợp và không thể sống chung thì hãy ly hôn càng sớm càng tốt, nhưng phải giữ kín, tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của đôi bên.
Cô biết đó, nhà họ Tư rất có tiếng ở thành phố này, hãy chú ý một chút.”
Nghe vậy, Trình Diệu Vi rất bất mãn.
Cô cũng là người đáng giá mấy chục tỷ, là người thừa kế hẳn hoi, tại sao Tư Tử Phàm và mẹ anh ta lại xem thường cô đến vậy.
“Con sẽ không ly hôn.”
“Cô nói sao?” Bà Tư khó chịu ra mặt, lớn tiếng hỏi lại.
Không kiềm chế được cơn giận trong lòng mình, Trình Diệu Vi thẳng thắn đáp:
“Hiện tại, mối quan hệ giữa còn và anh Phàm rất tốt, mâu thuẫn cũng đã được giải quyết.
Vì vậy, không có lý do gì để con rời xa anh ấy.
Vả lại, bà nội rất tốt với con, con cần ở bên để chăm sóc bà.”
“Cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Lửa giận bùng lên, bà Tư định vung tay tát cho một bạt tai thì bên trong đã có tiếng vọng ra: “Cháu dâu đâu rồi? Vô đây với bà đi!”
Quay đầu về phía phòng bệnh, Trình Diệu Vi mỉm cười đáp:
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì con xin phép.
Mẹ đi về cẩn thận nhé!”
Vừa đi được vài bước, cô đã không thể nhịn cười được nhưng đành kìm nén lại.
Nghĩ tới gương mặt cắt không còn giọt máu của mẹ anh ta, trong lòng Trình Diệu Vi thấy rất hả dạ.
“Chỉ dựa vào bà ta mà bắt mình ly hôn sao? Đừng có mơ!”
Trở lại phòng bệnh, bà nội vừa nhìn thấy cô liền mừng rỡ ra mặt: “Cháu dâu tới đây với ta.
Bà cháu mình cùng chơi trò chơi nào!”
Thì ra, gần đây bà cũng nghiện mấy trò chơi trên điện thoại, tương tự như giải cứu công chúa, truy tìm kho báu, thậm chí là thử trí thông minh.
Nghe cô bảo không có gì để chơi game, bà liền nói: “Nộp vào một trăm triệu đi cháu.”
“Một trăm triệu?” Trình Diệu Vi há hốc mồm, ngạc hiện hỏi lại: “Bà ơi, đâu cần phải nộp nhiều như thế.
Mức tối đa một lần