“Đúng như mình nghĩ, tình tiết máu chó luôn xuất hiện trong tất cả các cuốn tiểu thuyết.
Ngay cả tiểu thuyết về CEO đẹp trai như Tư Tử Phàm cũng không thoát khỏi bàn tay nhào nặn mâu thuẫn, hiểu lầm của tác giả.”
Trình Diệu Vi ngồi trong xe taxi, ngẩn ngơ suy nghĩ về tâm lý của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà cô đang xuyên.
Chưa kịp tìm ra phương án giải quyết, chiếc xe đã dừng lại trước nhà cô.
Do sự mất trí nhớ của nhân vật chính, Trình Diệu Vi không nhớ nhà mình ở đâu, cô chỉ đến đây theo lộ trình được thiết lập sẵn.
Cô vừa bước qua cánh cửa, đám người hầu đã nhìn cô không chớp mắt, như thể đề phòng trộm cướp.
“Phải về phòng trước mới được.
Ở đó chắc chắn sẽ có dấu vết để lại.”
Ngay lập tức, cô đi thẳng lên tầng hai, phớt lờ sau lưng sự soi mói của tất cả mọi người trong gia đình này.
Đầu tiên, cô mở tủ và truy tìm bộ quần áo mà người mạo nhận cô đã mặc trong đoạn video đó.
“Nếu mình nhớ không lầm thì chính là chiếc váy màu be và túi đeo chéo màu neon.” Quả nhiên không tốn quá nhiều thời gian, cô cùng tìm thấy nó.
Từ những gì cô quan sát được, cô hiểu rõ Trình Diệu Lan là người như thế nào.
Cô ta nhất định sẽ lấy trang phục từ tủ quần áo của cô để thay, sau khi dựng hiện trường giả xong sẽ gửi bộ áo quần đó về vị trí cũ.
Nở một nụ cười lạnh, Trình Diệu Vi lấy bộ quần áo đó gói lại rồi cho vào túi đựng đồ.
“Không biết còn bao nhiêu tiếng nữa nhỉ?” Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ sáng.
Trong khoảng thời gian eo hẹp còn lại, cô phải tìm được người phụ nữ đã làm thế thân của mình rồi sắp xếp tiệc vào buổi tối.
Tất cả mọi thứ phải chính xác, không được xảy ra một chút sai sót nào.
Ngẫm nghĩ một chút, cô hỏi hệ thống:
“Trong sách tôi có người bạn tốt nào không?”
Một mình cô không thể xoay sở kịp, cô cần đồng mình.
[Không.] Hệ thống phũ phàng trả lời.
Kể từ thời trung học, lúc mới biết yêu cho đến tận bây giờ, thế giới của cô chỉ có Tư Tử Phàm mà thôi, không có chỗ trống để chứa thêm một ai nữa.
“Ngay cả một người bạn cũng không có sao? Tôi thật bất hạnh.”
Trình Diệu Vi thở dài ngao ngán, cầm túi đồ lên định rời đi thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, màn hình phản chiếu thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt như thúc giục người nghe phải bắt máy.
Người gọi đến chính là Tư Tử Phàm.
Anh ta gọi đến làm gì không biết?
“Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà của tôi.” Trình Diệu Vi lạnh lùng đáp.
“Trở về biệt thự đi.
Tôi không cho phép cô rời khỏi đó.” Anh ta nói như ra lệnh.
Nói gì thì nói, Tư Tử Phàm cũng chỉ là người chồng trên danh nghĩa của cô mà thôi.
Anh ta có quyền gì mà giam cầm