“Hừm… bây giờ nên gặp Trình Diệu Lan một chuyến.
Mình phải từ chỗ cô ta chơi một trận mới có cơ may.” Trình Diệu Vi lẩm bẩm, ngẫm ngợi một mình.
Cô cẩn thận tính toán lại mọi thứ trong đầu rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho Trình Diệu Lan.
“Alo, Trình Diệu Lan! Cô có thời gian hay không? Tôi cần gặp cô có chuyện quan trọng.”
Đầu dây bên kia, Trình Diệu Lan nhíu mày một cái.
“Chị muốn gặp tôi sao?”
“Đúng vậy.
Nếu như không muốn gặp thì tôi gọi điện làm gì? Cô hỏi chuyện thừa quá.” Trình Diệu Vi cất tiếng nói.
Nhưng có vẻ như Trình Diệu Lan không quan tâm đến lời nói sau cùng của Trình Diệu Vi, cô ta nghĩ đến một chuyện khác, dường như là tò mò nguyên nhân Trình Diệu Vi muốn gặp mình nên nói:
“Được, gửi cho tôi địa chỉ.”
Trình Diệu Vi cười khẩy, quả nhiên người có nhọt bị chọc vào sẽ không thể ngồi yên.
Cô cúp máy rồi nhắn nhanh cho Trình Diệu Lan địa chỉ quán cafe mình sẽ tới.
Xong xuôi, cô nhằm hướng đó mà đi.
Trình Diệu Lan cũng không để cho Trình Diệu Vi phải chờ lâu.
Cô vừa đến quán được một lát thì đối phương cũng đến.
Khuôn mặt ngạo mạn, cái nhìn khinh khỉnh, Trình Diệu Lan liếc một vòng quanh quán rồi bước đến chỗ Diệu Vi.
“Sao chị tìm tôi?”
Trình Diệu Vi mỉm cười lịch sự, kéo túi quần áo đặt xuống bên cạnh chỗ mình ngồi, động tác cực kỳ chậm rãi, giống như cố tình để chúng lọt vào mắt của Trình Diệu Lan vậy.
“Cô cứ ngồi xuống đi.
Vội gì chứ?” Trình Diệu Vi lên tiếng nói.
Trình Diệu Lan quét ánh mắt về phía chiếc túi rồi hời hợt đáp:
“Chị có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi không có thời gian đâu.
Bây giờ tôi còn có hẹn với Tư Tử Phàm để bàn công việc.”
“Cô có vẻ vội vàng nhỉ? Tôi chỉ đang muốn hỏi rằng quần áo của tôi sao cô lại trộm?”
Trình Diệu Lan cau mày:
“Chị ảo tưởng à? Chị dựa vào cái gì mà nói tôi lấy đồ của chị? Nói cái gì cũng phải có bằng chứng chứ?”
“Cô chắc không?” Trình Diệu Vi hỏi lại, đôi mắt khinh khỉnh.
Nhưng Trình Diệu Lan cũng là một kẻ cứng cựa, cô ta không dễ gì bị hù dọa bởi mấy lời của Trình Diệu Vi.
“Này, chị ăn nói cho cẩn thận nhé! Như thế này là vu khống đó.
Chị nói tôi trộm đồ của chị? Con mắt nào của chị thấy tôi trộm đồ chứ?”
“Trình Diệu Lan!” Trình Diệu Vi gằn từng chữ một, đôi mắt sáng kiên định nhìn thẳng vào đối phương mà tiếp lời:
“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng để thừa nhận hành vi của mình.
Nếu cô thừa nhận chuyện cô tìm người thay thế tôi để quay video giả cùng Dương Tuấn Phong thì tôi còn châm chước tha cho cô.
Nếu không cô đừng có trách tôi tàn nhẫn.”
Trình Diệu Lan cười khẩy một cái, hoàn toàn không nôn nóng sợ hãi, ngược lại cô ta rất bình tĩnh:
“Nực cười thật! Chị có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ tất cả chỉ là vu khống mà thôi!”.
ngôn tình hay
Trình Diệu Lan mạnh miệng một hồi lại chỉ tay về chiếc váy:
“Không lẽ chị đem cái váy này làm bằng chứng? Một cái váy thì có thể chứng minh cái gì? Chị điên