Khoác lên mình bộ quần áo mà Tư Tử Phàm đưa, Trình Diệu Vi thấy chúng quá khổ so với mình.
Chiếc áo rất rộng, chiếc quần thì dài, nhìn chẳng hợp mắt với thân hình quyến rũ của cô chút nào.
Muốn đi lại được trong bộ dạng này, cô phải xắn ống quần lên, nhìn mình trong gương một lần nữa.
Thấy cô chỉnh lại nốt ruồi trên cổ bằng cây kẻ mắt, Tư Tử Phàm tò mò hỏi:
“Sao cô lại vẽ nốt ruồi trên cổ, nghệ thuật câu dẫn gì nữa đây?”
Liếc nhìn anh một cái, cô khẽ lắc đầu phủ nhận: “Đây không phải là nghệ thuật, đây là công nghệ.
Anh hiểu không?”
Tư Tử Phàm cười trừ cho qua chuyện.
Có lẽ anh vừa nhận một đáp án nhưng không phải đáp án mà anh muốn.
Hoàn tất công đoạn tu sửa cho nốt ruồi, Trình Diệu Vi kéo cổ áo lại, âm thầm bảo vệ nó khỏi những tác nhân từ bên ngoài.
Thấy cô vụng về, anh ngứa mắt tiến lại gần, vươn tay ra giúp Trình Diệu Vi cài lại cúc áo, sẵn tiện trùm đầu cô.
“Anh muốn tôi bị nghẹt thở chết à?”
“Thiếu phu nhân nhà họ Tư thì phải ăn mặc chỉnh tề một chút.”
Thoát khỏi sự giúp đỡ của anh, Trình Diệu Vi lấy túi xách rồi xoay người bước đi.
Trong khai hai người họ dây dưa trên này thì người dưới tiền sảnh đã bắt đầu sốt ruột, ăn cơm trước nhưng tuyệt nhiên không dám rời đi.
Trình Diệu Vi vội vàng trở lại bữa tiệc, chẳng quan tâm đến việc Tư Tử Phàm có đi theo mình hay không.
Vừa đi vào sảnh tiệc, hệ thống đã lên tiếng nhắc nhở cô:
[Đừng quên nhiệm vụ của mình tối nay, mấu chốt là phải ăn tối cùng nam phụ.]
Mải đối phó với Trình Diệu Lan, suýt chút nữa cô đã quên mất nhiệm vụ của mình chính là ăn tối cùng với Dương Tuấn Phong.
Nhưng như vậy thì không được, cô ngồi ăn với hắn chẳng khác nào công khai ngoại tình trước mặt Tư Tử Phàm.
Cô cần phải có một phương án hoàn hảo, vừa ăn tối cùng với Dương Tuấn Phong nhưng lại không để cho Tư Tử Phàm nhìn thấy.
Trong khi Trình Diệu Vi đang suy nghĩ về nhiệm vụ của mình, Trình Diệu Lan đã đuổi theo và đứng đối diện với cô.
“Cô không sao chứ? Chuyện vừa rồi là tôi thiếu suy nghĩ rồi, xin lỗi.”
Trình Diệu Vi có vẻ không mấy bất ngờ khi Trình Diệu Lan đến tìm mình.
Chắc hẳn cô ta rất muốn biết thành quả của mình ra sao.
Tuy vậy, lần này phải để Trình Diệu Lan thất vọng rồi:
“Trình Diệu Lan, cô cho rằng bằng chứng chỉ tồn tại trong chiếc điện thoại thôi sao?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, đừng trưng ra cái video đó làm gì, chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ và rắc rối thêm thôi.”
Nhìn thấy bộ quần áo Trình Diệu Vi đang mặc trên người, Trình Diệu Lan liền nhận ra đó là áo quần của Tư Tử Phàm.
Cũng đúng, lúc hai người rơi xuống nước, Tư Tử Phàm đã xuất hiện và bế cô ta rời khỏi đó, còn cần thận che chăn cho Trình Diệu Vi.
Cô thừa nhận mình ghen ra mặt nhưng không thể làm gì được, đành ngậm bồ hòn làm