Ngay sau khi bữa họp mặt kết thúc, Trình Thiên Thành tới tìm Trình Diệu Lan để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Thật lòng ông muốn biết người bố này có hiểu đứa con gái của mình không.
“Tại sao cô lại cấu kết với Dương Tuấn Phong để hãm hại Trình Diệu Vi? Hai mẹ con cô đến nhà họ Trình lâu như vậy, chẳng lẽ tôi đối xử với mọi người không tốt sao?”
Từ trong đáy mắt, người ta có thể cảm nhận được sự thất vọng từ ông.
Đứng trước người bố không cùng chung huyết thống, Trình Diệu Lan cúi mặt, yếu ớt phủ nhận: “Con xin lỗi bố, thực chất là do Dương Tuấn Phong, hắn ta…”
“Cậu ta thì sao? Dương Tuấn Phong đã cho cô bao nhiêu tiền để cô làm ra chuyện này, hả?” Ông thực sự vô cùng tức giận, “Vậy là đủ rồi, giờ cô không còn là trợ lý nhà họ Tư nữa, có thể tự do làm tay sai cho Dương Tuấn Phong.
Đi đi, đi ngay hôm nay”
Lời cần nói cũng đã nói xong, Trình Thiên Thành rời đi, bỏ lại hai mẹ con Lâm Thu Hiền ở đó.
Đợi đến khi tiếng bước chân của ông chìm vào trong im lặng, cô ta mới ngẩng mặt lên, mơ hồ nói: “Trình Diệu Vi, tai nạn xe cộ.”
Đứng bên cạnh con gái, bà Lâm Thu Hiền thở ra một hơi dài thườn thượt, uể oải nói:
“Không sao đâu con gái.
Con giỏi như thế, chắc chắn công ty không thể thiếu con được.
Đợi cho đến khi mọi việc rối tung rối mù cả lên, Tử Phàm nhất định sẽ gọi con trở về.”
Đến lúc này, bà ta vẫn đinh ninh những gì mình nghĩ là đúng.
“Tai nạn xe hơi.” Trầm ngâm trong suy nghĩ, có lẽ Trình Diệu Lan cũng không hay biết mình đang cắn chặt môi, mắt đăm chiêu nhìn về phía trước như sực nhớ ra điều gì:
“Mẹ, Trình Diệu Vi đã thay đổi hoàn toàn kể từ sau vụ tai nạn hôm đó.”
“Thay đổi ư?”
“Phải, cô ta dường như biến thành một con người khác vậy.”
***
Trước khi trở thành “con mồi” của Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi đã tìm được cách thoát thân.
“Hôm nay con dâu đã làm rất tốt, khiến họ không kịp trở tay.
Hơn ai hết con lại rất thông minh, biết suy nghĩ cho công việc làm ăn của chồng.”
“Đó là bổn phận của con mà mẹ.” Được bà Cố Tuệ Nhàn khen ngợi, Trình Diệu Vi đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
Thấy trạng thái tinh thần của cô có vẻ không ổn định, bà khuyên nhủ:
“Sao con không về nhà nghỉ ngơi một chút đi, mai đến thăm bà nội cũng được.”
“Con nghĩ nên đi thăm bà một lát, chắc bà cũng đang đợi chúng ta.”
Bây giờ cô đã thoát khỏi chuyện bị ép buộc ly hôn, mọi thứ dường như dễ thở hơn hẳn.
“Vậy thì chúng ta đi thôi!”
Di chuyển đến tầng một, nhóm người kia bước ra khỏi đó.
“Tử Phàm, vậy con đưa Diệu Vi đến bệnh viện nhé!” Bà Cố Tuệ Nhàn ra lệnh.
Tư Tử Phàm gật đầu, bà Cố Tuệ Nhàn